"Cậu nói xem, leo núi mà cũng không biết cẩn thận chút à?" Viện trưởng Trần bực bội rót cho Kỳ Nam một ly nước giấy rồi nhét vào tay anh ta, vô cùng bất mãn với việc mình phải đích thân hầu hạ người khác, tay đút túi quần đứng một bên: "Còn phải làm phiền bác sĩ Trần đi cùng cậu đến đây nữa chứ."
Kỳ Nam nhấp một ngụm nước, qua khe cửa khép hờ, liếc thấy Trần Ký đang tựa vào cửa sổ hành lang nghe điện thoại, bèn bĩu môi: "Tôi đã nói con rắn đó không có độc rồi, ai bảo anh ấy làm quá lên."
Viện trưởng Trần liếc anh ta một cái, lúc này Trần Ký đã cúp máy, đẩy cửa bước vào, ánh mắt lập tức dừng ở mắt cá chân Kỳ Nam.
"Gọi điện xong rồi à?" Kỳ Nam chống tay lên bàn định đứng dậy, Trần Ký liền bước nhanh tới đỡ lấy cánh tay anh ta.
Viện trưởng Trần thấy y căng thẳng như vậy, không nhịn được trêu: "Không cần lo đâu, Kỳ Nam từ nhỏ đã lì lợm rồi, trèo đèo lội suối chuyện gì cũng từng làm qua, chỉ riêng cánh tay trái thôi cũng đã gãy hai ba lần rồi đấy."
Ngón tay Trần Ký khẽ siết chặt, cúi đầu nhìn Kỳ Nam, sắc mặt không vui, hiển nhiên lời viện trưởng Trần chẳng có chút tác dụng trấn an nào. Trong lúc Kỳ Nam cúi người lấy điện thoại trên bàn bỏ vào túi áo khoác, Trần Ký đã cúi xuống bế bổng anh ta lên.
Viện trưởng Trần chưa từng gặp qua cảnh tượng này, tưởng là hai người này tính động tay đông chân, giật mình la lên một tiếng định nhào đến ngăn cản, ai ngờ thấy vậy thì khưng lại, đứng xịt keo tại chỗ.
"Trần Ký! Anh thả tôi xuống!" Kỳ Nam thấp giọng cảnh cáo, giữa tiếng kêu kinh ngạc của viện trưởng Trần: "Không thì tôi cắn cổ anh đấy."
Người khác có khi sẽ sợ anh ta dọa, nhưng Trần Ký hoàn toàn không bận tâm, còn bật cười, nghiêng đầu khiêu khích: "Em cắn anh đi."
Kỳ Nam tức đến mức thở không ra hơi, trừng mắt nhìn cằm y, thở hổn hển.
"Đừng nhìn nữa," Trần Ký bế Kỳ Nam ra khỏi phòng xử lý, nhẹ nhàng đi xuống cầu thang: "Em cứ nhìn anh bằng ánh mắt này, anh lại tưởng em yêu anh mất thôi."
Kỳ Nam không chịu yếu thế, buột miệng: "Tôi vốn dĩ…"
Nửa câu sau bị nghẹn lại, Trần Ký mỉm cười liếc nhìn: "Vốn dĩ thế nào?"
Cả hai giữ nguyên tư thế này khiến người ngoài trông thấy còn tưởng Kỳ Nam bị thương nặng, vừa tới cửa phòng cấp cứu đã có hai người vô tình bắt gặp bọn họ, vội vàng nép sang bên nhường đường, lúc lướt qua còn không quên đưa mắt nhìn Kỳ Nam đầy thương cảm.
"Im miệng đi, mau đi thôi." Kỳ Nam không quen bị người ta bế, càng không chịu nổi ánh mắt soi mói, bèn nhắm tịt mắt lại, đầu tựa lên vai Trần Ký như muốn trốn tránh.
Trên núi vốn đã chuẩn bị sẵn hai chiếc lều, lúc đầu dự tính để Bùi Sâm và Kỳ Nam một lều, Khương Thanh Diễn và Trần Ký một lều. Khi Khương Thanh Diễn đang gọi điện, Bùi Sâm vừa hay thu dọn xong chiếc lều *****ên. Đúng lúc anh nói muốn ở lại đỉnh núi một đêm, thì chiếc lều *****ên cũng vừa được thu gọn.
Bùi Sâm ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh một lúc: "Hay tôi dựng lại nhé?"
"Hay ngủ chung một cái đi." Khương Thanh Diễn thực ra chưa từng đi cắm trại bao giờ, đương nhiên nghĩ rằng trong lều chỉ có túi ngủ đơn, hồi còn đi học cũng ở ký túc xá, chẳng có gì không chấp nhận được.
Bùi Sâm nhìn anh một lúc rồi gật đầu: "Được."
Lá đỏ trải đầy mặt đất, mang theo một vẻ đẹp mà Khương Thanh Diễn chưa từng thấy, gió thu ào ạt thổi tới, lá cây xoay tròn rồi rơi lả tả xuống. Đã quyết định ở lại đỉnh núi, hai người cũng không vội quay về, cùng đi dạo quanh một vòng.
Cách đó không xa có một con suối nhỏ rất hẹp, nước suối trong veo, mùa này vẫn có thể thấy cá nhỏ bơi lội. Bất kỳ nơi nào trong rừng núi cũng đủ để hấp dẫn sự chú ý của Khương Thanh Diễn, thỉnh thoảng anh ngồi xổm thật lâu để ngắm nhìn một bụi cỏ, thỉnh thoảng lại cúi xuống chạm tay vào dòng suối lạnh buốt. Nơi này hồi nhỏ Bùi Sâm từng đến vô số lần, chẳng cảm thấy có gì lạ, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đi theo sau Khương Thanh Diễn, bất kể lúc nào anh quay đầu lại, đều có thể thấy Bùi Sâm cách mình hai ba bước.
Mãi đến khi điện thoại sắp cạn pin, trời cũng đã tối hẳn, hai người mới quay về. Bốn phía tối om, Bùi Sâm bật đèn pin điện thoại chiếu xuống mặt đất, chỉ có một khoảng sáng nhỏ trước mắt. Tiếng côn trùng mùa hè đã biến mất, núi rừng yên ắng đến mức rộng lớn và trống trải, ngay cả hơi thở cũng như mang theo tiếng vọng, chỉ còn lại tiếng bước chân giẫm lên lá khô.
"Có sợ không?" Bùi Sâm đột nhiên hỏi.
Buổi tối trên núi nhiệt độ còn thấp hơn, Khương Thanh Diễn đút tay vào túi áo khoác ngoài của Bùi Sâm để sưởi ấm, nghe vậy thì mơ hồ nhìn quanh: "Tôi sợ lạc đường."
"Hồi nhỏ tôi hay đến đây." Bùi Sâm rất rành đường, dẫn Khương Thanh Diễn rẽ vào một bụi cỏ đã úa vàng, đi chưa tới vài phút, quả nhiên đã thấy lều của họ.
"Tôi rất muốn nghe." Khương Thanh Diễn theo sát bên hắn: "Nếu anh nguyện ý, tôi rất muốn biết về tuổi thơ của anh."
Bùi Sâm nghiêng đầu nhìn anh, trong ánh sáng mờ mịt của đèn pin không nhìn rõ biểu cảm: "Tuổi thơ của tôi?"
"Ừm." Khương Thanh Diễn ngồi xuống một tảng đá lớn bên cạnh lều, duỗi thẳng chân ra thư giãn: "Còn nếu anh không muốn kể cũng không sao."
Bùi Sâm lấy ra hai hộp cơm tự hâm nóng, nhướng mày cười như không cười liếc nhìn anh. Một bên thì tỏ vẻ rất muốn nghe, một bên lại "rộng lượng" tỏ ý không ép buộc, khiến hắn nhớ tới khi Bùi Đoá Đoá vòi hắn mua cua nhỏ ngoài cổng nhà, ngẩng đầu nói: "Ba ơi, con rất thích mấy con cua nhỏ ngoài cổng, nhưng nếu ba không muốn mua cho con thì cũng không sao đâu ạ."
Giống hệt nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!