Chương 26: Giải thích

Bình thường buổi tối Khương Thanh Diễn đều về nhà nghỉ ăn cơm, nhưng hôm nay Trần Ký đến, hai người tan ca rồi cùng nhau đi ăn ở căn tin.

"Món nào ngon vậy?" Trần Ký đi dọc theo các cửa sổ nhìn một lượt, rồi quay lại hỏi Khương Thanh Diễn phía sau.

Khương Thanh Diễn cầm khay đi theo y, mắt cũng dán vào mấy món ăn trong tủ kính, giọng mang theo chút tò mò: "Tôi ít ăn tối ở đây lắm."

Trần Ký liếc nhìn anh: "Vậy bình thường cậu ăn ở đâu?"

"Về Lộc Minh." Khương Thanh Diễn buột miệng đáp.

Hai người mỗi người chọn vài món, Trần Ký chưa có thẻ ăn nên mượn thẻ của Khương Thanh Diễn quẹt, rồi bê khay tìm một chỗ ngồi sát tường.

"Anh với Kỳ Nam là chuyện gì?" Câu này Khương Thanh Diễn đã nhịn được hai hôm rồi, nhất là sáng nay thấy Trần Ký lái xe của Kỳ Nam đến, lại càng thấy khó hiểu.

Trần Ký biết kiểu gì cũng bị hỏi, vốn cũng chẳng định giấu gì, y cúi đầu uống một ngụm trà bơ mà dì căn tin nhất quyết bắt họ thử cho bằng được, rồi thong thả mở lời.

"Chúng tôi quen nhau ba năm trước rồi, cũng chẳng có gì đặc biệt, kiểu như vừa gặp đã yêu ấy." Trần Ký vừa cười vừa nói.

Kỳ Nam bạn bè nhiều, Trần Ký cũng là người giỏi giao tiếp, hai người quen nhau trong một buổi tụ tập, liếc nhau một cái là rung động ngay. Trần Ký dễ dàng xin được số của Kỳ Nam, hẹn hò, nắm tay, mọi thứ diễn ra rất tự nhiên.

"Hồi đó tôi cũng chẳng tốn nhiều tâm sức gì, thi thoảng tặng hoa, có lúc ghé quán bar của em ấy ngồi một lát. Khi ấy tôi cứ nghĩ là chúng tôi đang ở bên nhau, mãi sau này mới biết em ấy chưa từng coi đó là yêu, chỉ là thể xác chứ không có tình cảm."

Hai tay Khương Thanh Diễn cầm khúc xương ống đang gặm dở, nghe đến đấy thì ngẩng đầu lên cười nửa ngày, không phải vì chuyện gì đặc biệt, chỉ là thấy buồn cười thôi, bác sĩ Trần đường đường là nam thần độc thân kim cương nổi tiếng ở bệnh viện số Một, đừng nói đồng nghiệp trong viện, đến cả mấy bệnh nhân cũng có người đòi xin số y.

Trần Ký cũng cúi đầu cười bất lực, xoay đũa trong tay. Trên mặt y không có vẻ buồn bã, cũng chẳng có bực dọc hay xấu hổ vì bị đùa cợt, ánh mắt vẫn rất dịu dàng: "Tôi biết em ấy thích tôi."

Họ từng hôn nhau trong trời tuyết lạnh giá, từng ôm nhau dưới thác nước đổ ào ào, từng cùng nhau làm chuyện thân mật nhất trong lều, bên trên chỉ có bầu trời đầy sao. Kỳ Nam đã mang đến cho y nhiều trải nghiệm chưa từng có, ánh mắt họ nhìn nhau chứa đầy yêu thương, không thể nào là giả.

"Trước khi về Dương Châu, tôi đã tỏ tình với em ấy, bảo em ấy đi với tôi, nhưng em ấy không đồng ý." Trần Ký nói.

Dù chỉ là người ngoài, nhưng Khương Thanh Diễn cũng đại khái hiểu được tâm tư của Kỳ Nam. Anh ta đang trốn tránh, cũng có thể là một dạng tự ti nào đó khiến anh ta không dám đối diện với mối quan hệ giữa hai người.

"Vậy lần này anh quay về là vì anh ấy à?" Khương Thanh Diễn đặt khúc xương gặm sạch vào khay rác, rút hai tờ giấy lau tay.

Trần Ký thẳng thắn gật đầu: "Ừ."

Khương Thanh Diễn bưng bát trà bơ lên, giơ ngón cái với vị bác sĩ mang chút tâm tư riêng vào hành trình viện trợ y tế: "Chúc anh thành công."

Lời chúc này phải đáp lại, Trần Ký cúi đầu uống hai ngụm, rồi mới hỏi: "Thế còn cậu với ông chủ Bùi là sao?"

Khương Thanh Diễn bị sặc một ngụm, ho đến mức mặt đỏ tía tai mới lấy lại được hơi, mắt đỏ hoe nhìn Trần Ký: "Chẳng sao cả."

Trần Ký nhướng mày: "Thật à?"

Khương Thanh Diễn cúi đầu, anh cũng muốn có gì đó, nhưng bên cạnh Bùi Sâm đã có người, làm gì có chỗ cho anh.

"Cuối tuần đi chơi không? Tìm chỗ nào leo núi, tiện thể ngủ lại một đêm, lều tôi mua lần trước còn để ở chỗ Kỳ Nam đấy." Trần Ký rủ rê, "Dạo này tâm trạng em ấy không tốt, tôi muốn đưa em ấy đi hít thở khí trời, gọi cả ông chủ Bùi đi luôn."

Mới gặp hai lần nhưng Trần Ký có ấn tượng với Bùi Sâm khá tốt, người này có khí chất của một con sói, mạnh mẽ và đầy sức tấn công.

"Thôi, hai người đi đi." Khương Thanh Diễn không muốn mời Bùi Sâm, kiểu người như bọn họ sợ nhất là phải lòng một người đàn ông thẳng, kết quả thế nào đã quá rõ, cuối cùng chỉ còn lại mỗi bản thân mình đau khổ.

Trần Ký cũng không ép: "Vậy để cuối tuần tính."

Hôm nay một người đi nhờ xe, một người lái xe của người khác, cuối cùng đứng trước cổng bệnh viện, mỗi người lại tự bắt xe về.

Bùi Đoá Đoá đã làm xong hai mươi bài toán cộng trừ trong phạm vi mười, lại xem hết một tập hoạt hình, lúc này đang ngồi trên ghế sofa tầng một, đong đưa chân, hai tay chống cằm nhìn ra cửa sân.

"Ui chao! Ai mà đẹp trai thế này, dễ thương quá đi!" Một cô gái trong nhà nghỉ vừa xuống lầu đã thấy cậu bé, liền quay đầu gọi bạn trai phía sau: "Nhìn kìa, đáng yêu ghê chưa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!