Chương 25: Đau lòng

Đồ tự tay nướng thì hương vị chẳng có gì đặc biệt, nhưng trong một chuyến du lịch, sau một ngày dài vui chơi mà lại được cùng một nhóm người hoàn toàn xa lạ tham gia vào một buổi "tự cung tự cấp" nho nhỏ như thế này thì đúng là điểm tô thêm màu sắc cho chuyến đi. Ngoài cổng sân vẫn còn mở, không ít du khách vừa quay về thấy có lò nướng bày sẵn liền kéo nhau vào, không nhất thiết phải ăn, chủ yếu là muốn trải nghiệm một chút.

Sân của Lộc Minh không nhỏ, nhưng hôm nay người đông bất thường, khách từ khắp mọi miền tụ về, đủ thứ giọng nói khác nhau mà giao tiếp cũng chẳng khó khăn gì, ai nấy đều vui vẻ chen chúc bên nhau, thành ra chỗ của Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn lại có vẻ quá đỗi yên tĩnh.

"Muốn ăn gì thì tự lấy." Bùi Sâm thấy Khương Thanh Diễn cứ im lặng đứng bên cạnh mình, bèn quay đầu liếc anh một cái.

Khương Thanh Diễn không mấy tinh thần, cả ngày chưa ăn gì mà cũng chẳng thấy đói. Anh vốn thế, hễ trong lòng có chuyện thì lại mất khẩu vị, nghe Bùi Sâm nói vậy, anh tiện tay cầm mấy xiên rau cuốn từ khay sắt rồi đặt lên lò nướng.

Bùi Sâm giơ tay ngăn lại, tự nhiên nhận lấy xiên tre rồi đặt lên vỉ. Tay hai người vô tình chạm nhau, tay Bùi Sâm bị lửa hơ nên rất nóng, khiến Khương Thanh Diễn có chút phiền muộn.

Anh muốn đứng xa Bùi Sâm hơn một chút, nhưng Bùi Sâm thì ung dung như thể chẳng hề có chút tâm tư thừa thãi nào, vậy mà từng hành động đối với anh lại vô cùng cẩn thận.

Ánh lửa yếu ớt hắt lên khuôn mặt hai người, Bùi Sâm cao hơn Khương Thanh Diễn, khi hắn đưa tay che cho anh thì toát ra một cảm giác rất vững chãi. Khương Thanh Diễn vốn là kiểu người có cá tính rõ ràng, nhưng đứng cạnh Bùi Sâm lại trông thật mềm mại. Gia Giai ngồi xổm đằng xa xiên thịt dê, thấy vậy liền bật dậy, ngậm một xiên tre trong miệng, tay giơ chiếc máy ảnh đeo trước ngực lên, chụp liền một tấm.

"Làm gì thế?" Mễ Hòa thò đầu lại gần, nhìn vào máy ảnh, trợn to mắt đầy phấn khích: "Cậu đúng là có mắt nhìn đấy!"

"Ừ hứ ~" Gia Giai đắc ý nhướng mày: "Chút nữa tớ tải ảnh ra gửi cho cậu."

Hai người bên này cũng rất ăn ý im lặng một hồi lâu, Bùi Sâm mở lời: "Sáng nay sao không ăn gì mà đã đi rồi?"

"Không kịp." Khương Thanh Diễn lảng tránh ánh mắt hắn.

Bùi Sâm không rõ có tin hay không, chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Khương Thanh Diễn ho một tiếng: "Sáng mai Trần Ký phải đến bệnh viện, nếu anh rảnh thì có thể qua để bàn thêm về phương án điều trị."

"Ừ, sáng mai tôi qua." Mấy xiên rau chín nhanh, chẳng mấy chốc đã xong, Bùi Sâm quét thêm dầu và gia vị, đưa mấy xiên rau cuốn cho Khương Thanh Diễn.

Mấy vị khách tiện đường ghé vào ăn uống chủ yếu là để vui, chẳng ai thật sự ở lại ăn no, chơi một lúc là đi. Trong sân kê ba chiếc bàn vuông ghép lại với nhau, Tằng Chấn bê ra hai thùng bia, những người còn ở lại hầu hết đều là khách ở tại Lộc Minh, chẳng cần biết có quen nhau hay không, cụng ly một cái là thân nhau ngay.

Gia Giai và nhóm bạn ngồi chung một bàn với người của quán, cô rót cho mình một ly, rồi ngó sang Khương Thanh Diễn đang ngồi đối diện: "Em kính anh Khương một ly, hôm *****ên đến chính anh giúp em làm thủ tục nhận phòng. Em còn ngại vì lỡ tưởng anh là nhân viên trong tiệm nữa."

Khương Thanh Diễn không thể để con gái mời rượu mình mà không đáp lại, liền nâng ly lên: "Làm phiền mọi người không ít thời gian, đừng để bụng là được."

"Thật ra là cũng để bụng á, nhưng thấy anh đẹp trai nên thôi." Gia Giai cười ha hả, nhớ tới tấm ảnh chụp lúc nãy: "Anh Khương, anh có bạn gái chưa ạ?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Khương Thanh Diễn khẽ ngước mắt cười: "Chưa có."

"Vậy à." Gia Giai cười cợt: "Tiếc nhỉ, thế còn em thì sao? Nếu anh thấy được…"

"Cậu ấy không uống." Bùi Sâm từ đầu đến giờ vẫn im lặng ngồi cạnh Khương Thanh Diễn đột nhiên cắt lời cô.

Ánh mắt hắn nhìn qua có vẻ điềm tĩnh, nhưng Gia Giai lại cảm thấy có điều gì đó lạ thường trong con ngươi đen nhánh kia. Mễ Hòa cũng phụ họa: "Đúng đấy, anh Khương nhà bọn em mà say thì không thể để người khác thấy được đâu."

Khương Thanh Diễn bất lực liếc nhìn Mễ Hòa: "Hảo hán không nhắc chuyện năm xưa nha."

Mễ Hòa cười nghiêng người sang Tằng Chấn, hai tay che miệng đầy khoa trương: "Không nhắc, không nhắc, là lỗi của em."

Ăn uống no nê thì cũng gần nửa đêm, muộn quá dễ làm phiền người khác nghỉ ngơi, đống đồ lộn xộn từ buổi nướng cứ để nguyên trong sân, ai nấy đều đứng dậy về phòng ngủ.

Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn cùng nhau đi lên tầng ba. Nhờ có Bùi Sâm chắn rượu giúp, nên từ đầu đến cuối Khương Thanh Diễn không uống giọt nào. Gia Giai mời Bùi Sâm mấy ly, hắn cũng không từ chối, trên người mang theo mùi rượu nhè nhẹ.

Phòng của Khương Thanh Diễn nằm phía ngoài, anh lấy thẻ quẹt vào cửa, tay đặt lên tay nắm, Bùi Sâm cũng dừng bước, đứng ngay sau lưng nhìn anh.

"Ngủ sớm đi." Khương Thanh Diễn quay đầu lại: "Ngủ ngon."

Hai từ ấy Bùi Sâm vẫn chẳng thể nói ra, chỉ khẽ gật đầu: "Cậu cũng ngủ sớm đi."

Bùi Sâm nói sáng hôm sau sẽ đến bệnh viện nên Khương Thanh Diễn không thể đi trước một mình như hôm qua được nữa, vì vậy anh đành dậy đúng giờ, xuống ăn sáng rồi đi cùng hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!