Chương 24: Muốn đến gần

Khác với nhiều đứa trẻ vừa chào đời đã bị bỏ trước cửa viện mồ côi, lần *****ên Vương Mai gặp Bùi Sâm là vào một mùa đông giá rét, khi cậu đã bảy tuổi. Cậu mặc chiếc áo bông bẩn thỉu và quần mỏng ngắn cũn cỡn, ngồi xổm bên cạnh thùng rác. Vương Mai vừa quay lưng ra đổ rác, còn chưa kịp bước được hai bước, cậu đã như không thể chờ thêm, lao ra từ góc tường, moi trong túi rác ra nửa chiếc bánh bao đã ôi thiu, vội vã nhét vào miệng.

"Mãi sau này dì mới biết, Bùi Sâm từ nhỏ đã không có cha mẹ, được một bà cụ bán hàng đầu ngõ nhặt về nuôi." Vương Mai ngồi bên cửa sổ sưởi nắng, giọng nói vừa dịu dàng vừa xót xa: "Bà cụ ấy có con cái đều ở xa, nói là về quê ăn Tết, ai ngờ đột nhiên phát bệnh rồi không quay lại nữa. Bùi Sâm đói đến chịu không nổi, mới tự mình chạy ra ngoài nhặt rác ăn."

Khương Thanh Diễn cúi đầu nhìn chằm chằm vào viên gạch dưới chân, tim thắt lại đau đớn, hai tay buông thõng bên người hơi run lên, không dám tưởng tượng Bùi Sâm đã phải chịu đựng những gì từ nhỏ đến lớn.

Từ An cũng tiếp lời, cười nói: "Lúc mới đến viện mồ côi, có mấy đứa trẻ không ưa nó, tranh thủ lúc thầy cô không để ý thì bắt nạt. Nhưng nó đâu phải dạng dễ chịu thiệt, chưa đến một tuần đã đánh cho mấy đứa kia phải chịu thua hết."

Nói đến đây, ông Từ ho vài tiếng, Khương Thanh Diễn bước lên đỡ lấy vai ông vỗ vỗ, miễn cưỡng cười: "Trẻ con đánh nhau mà bác không quản sao?"

"Muốn quản cũng phải có sức chứ." Từ An thở dài: "Việc trong viện mồ côi nhiều lắm, đủ mọi lứa tuổi, nhiều lúc thực sự không thể chăm lo hết được."

Đã là cố gắng lắm rồi khi có thể cho những đứa trẻ không nhà một nơi tránh gió che mưa. Nói cách khác, có một đứa mạnh mẽ đứng ra làm đầu tàu lại là chuyện tốt, Bùi Sâm ra tay tàn nhẫn, lại ít nói, bọn trẻ đều sợ cậu, cũng nhờ có cậu mà Từ An đỡ vất vả hơn nhiều.

"Năm ấy dì Mai của cháu còn sợ nó đi sai đường, tôi thì nói không đâu." Từ An cười hì hì, giọng mang theo chút tự hào: "Nó đói đến mức ấy mà cũng không trộm cắp cướp giật, tôi nói đứa trẻ này nhất định sẽ sống đàng hoàng."

Đã rất lâu rồi Khương Thanh Diễn mới thấy mình đau lòng vì một người như thế. Anh đoán được con đường Bùi Sâm đã từng đi qua rất khó khăn, nhưng không ngờ lại khổ đến mức ấy.

"Nó có được ngày hôm nay hoàn toàn là tự mình lăn lộn mà ra. Nó là người từ trong bùn lầy bò dậy, đứa trẻ này cả đời cũng không thể sai đường được." Từ An ngồi bên giường bệnh, mỉm cười cảm thán.

Trong mắt ông mang theo sự mãn nguyện rất rõ ràng, thật lòng coi mỗi đứa trẻ trong viện mồ côi như ruột thịt của mình. Vương Mai liếc ông một cái đầy trách mắng, rồi quay sang Khương Thanh Diễn: "Lão Từ quý Bùi Sâm lắm, nói nó cứng rắn, tôi thì lại mong nó bớt vất vả, sớm tìm được một cô gái tốt để kết hôn sinh con, sống cuộc đời bình thường thì tốt biết mấy."

Khương Thanh Diễn không nói gì, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó lòng kìm nén. Từ An hừ mạnh một tiếng: "Theo tôi thấy thì cái xứ Lạc Ba này chẳng có đứa nào xứng với Bùi Sâm cả!"

"Ông còn muốn thế nào nữa." Vương Mai lườm ông: "Quan trọng là Bùi Sâm thích, ông nói cũng đâu có ích gì."

Rõ ràng đây là chuyện Từ An đã nghĩ đến rất nhiều lần, vừa mở miệng đã nói: "Nhất định phải là người có học thức, hiểu lễ nghĩa, tính cách cũng phải tốt, không cần quá dịu dàng, nhưng mà…"

Vốn từ của ông nghèo nàn, cũng không biết trên đời có cô gái nào như vậy không. Nhìn thoáng qua Khương Thanh Diễn, ông cố gắng moi móc từ vốn từ hạn hẹp của mình, lại cứ cảm thấy phải là kiểu như bác sĩ Khương mới được. Nhưng bác sĩ Khương dù sao cũng là đàn ông, lấy anh làm ví dụ thì thật không thích hợp, nên Từ An vội vàng chuyển chủ đề.

Giờ nghỉ trưa không dài, Khương Thanh Diễn lại ở lại phòng bệnh trò chuyện với hai ông bà thêm một lúc rồi mới rời đi. Bữa sáng anh gần như chưa ăn, trưa lại không thấy đói, bèn quay về văn phòng, bóc kẹo mút cho vào miệng, lấy điện thoại gọi cho Trần Ký, người đã nhẫn tâm vứt bỏ anh tối qua.

Quần áo vứt bừa bãi từ phòng khách tới phòng ngủ, một cánh tay của Trần Ký đang bị Kỳ Nam gối lên. Nghe tiếng chuông điện thoại, y vất vả lắm mới mò được điện thoại, nhấn nút nghe.

"Anh đang ở đâu đấy?" Khương Thanh Diễn hỏi thẳng.

Kỳ Nam bị tiếng chuông đánh thức, cau mày cựa mình, khẽ rên một tiếng. Trần Ký hôn lên mái tóc anh ta, dịu giọng dỗ dành: "Ngủ thêm một lát đi."

Khương Thanh Diễn: …

Kỳ Nam trong chăn đá Trần Ký một cú, nhíu mày khó chịu. Trần Ký vội xoay người xuống giường, nhẹ tay khép cửa phòng ngủ rồi đi ra ngoài.

"Có chuyện gì thế?" Sau khi chắc chắn sẽ không làm phiền đến Kỳ Nam, Trần Ký mới hạ giọng hỏi.

Khương Thanh Diễn khó chịu: "Phải là tôi hỏi anh có chuyện gì mới đúng chứ? Hai người các anh là sao đấy, giờ anh đang ở đâu?"

"Nói ra dài lắm, gặp rồi nói đi." Trần Ký cười: "Sáng mai tôi sẽ đến bệnh viện, gặp viện trưởng Trần xong sẽ qua thăm ông Từ mà cậu nói."

Khương Thanh Diễn nhận ra đối phương không muốn nói nhiều lúc này, cũng biết điều cúp máy. Trần Ký nhắn lại vài tin trên WeChat, cửa phòng ngủ bị mở ra, Kỳ Nam c. ởi tr. ần, chỉ mặc mỗi chiếc quần thể thao, phớt lờ Trần Ký đang ở phòng khách, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Trên người anh ta đầy dấu hôn, đều là dấu vết phóng túng của hai người tối qua. Hai năm không gặp, rất nhiều điều như đã khắc sâu vào xương tủy, phản ứng của cơ thể là rõ ràng nhất, họ từng vô cùng ăn ý trên giường, giờ vẫn vậy.

Trần Ký bước đến, Kỳ Nam nhíu mày đứng trước bồn rửa mặt, một tay chống lên thành bồn, soi gương đánh răng, ánh mắt dừng lại trên người Trần Ký, rồi lại lặng lẽ dời đi.

"Khó chịu à? Có phải bị anh làm ồn không?" Trần Ký đi đến đứng sau lưng Kỳ Nam, bàn tay ấm áp áp lên thắt lưng anh ta.

Kỳ Nam "hừ" một tiếng, cúi người súc miệng. Trần Ký hôn lên xương bả vai anh ta, cảm nhận được cơ thể dưới lòng bàn tay khẽ run lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!