Chương 22: Lạnh nhạt

"Cậu làm sao thế?" Trần Ký đi cạnh Khương Thanh Diễn, hai người sóng vai bước vào Lộc Minh.

Khương Thanh Diễn rất hiếm khi biểu hiện rõ tâm trạng, Trần Ký cũng lấy làm lạ: "Không phải vừa rồi bị dọa sợ đấy chứ?"

"Không đến mức ấy." Khương Thanh Diễn cúi đầu nhìn mặt đường, hai người rẽ vào con đường dẫn tới quán bar bên trong.

Lối vào có hai lối rẽ, một là đường đá dành cho người đi bộ, một là đường lát gạch thuận tiện kéo hành lý. Khương Thanh Diễn cứ cắm đầu đi trên đường đá, tiếng va đập của vali Trần Ký dưới nền gạch nghe rất chói tai, anh lập tức dừng bước quay đầu lại: "Vali của anh sắp hỏng rồi."

Giọng nói mang theo chút trách móc, cứ như lỗi là ở Trần Ký vậy, rõ ràng là vô cớ gây chuyện. Trần Ký hỏi: "Vậy giờ làm sao? Hay gọi cho ông chủ Bùi, bảo anh ấy giúp tôi mang vali về nhà nghỉ đi?"

Quả nhiên sắc mặt Khương Thanh Diễn thay đổi ngay khi nghe thấy ba chữ "ông chủ Bùi": "Anh tự gọi đi."

"Thôi khỏi." Trần Ký cười từ chối, trong lòng đã hiểu ra phần nào: "Lỡ khiến cậu khó chịu, để tôi tự kéo cũng được."

Đây là lần *****ên Khương Thanh Diễn đến quán bar ở Kỳ Nam. Anh lần theo địa chỉ biển hiệu mà Bùi Sâm gửi, từ xa đã thấy một tấm bảng đen không tên, chỉ có hai chữ trắng to đùng: "Quán bar".

Kiểu chữ chân phương, nét đậm, nhìn rất trang trọng đứng đắn.

Cũng rất có cá tính.

Điện thoại Trần Ký reo hai tiếng, là trưởng khoa gọi. Y đứng trước cửa nhận máy, kiểu cuộc gọi công việc này mà bắt đầu thì chẳng biết khi nào mới xong, Khương Thanh Diễn không chờ nữa, tự mình vào trong tìm Kỳ Nam.

Cánh cửa kính màu dày nặng như dẫn lối vào một thế giới khác. Ánh đèn nhấp nháy tạo nên hàng ngàn vệt sáng rực rỡ, âm nhạc sôi động, người ra vào tấp nập, đông đúc đến mức khó tin.

Khương Thanh Diễn cảm thấy việc mình tới đây với danh nghĩa "ủng hộ buôn bán" đúng là hơi dư thừa.

Kỳ Nam không phải lúc nào cũng đến đây, hôm nay là đặc biệt ngồi chờ anh. Vừa thấy anh bước vào liền đứng dậy đi tới.

"Bác sĩ Khương." Kỳ Nam lên tiếng chào, liếc mắt nhìn ra sau lưng anh hai lần: "Sao đi một mình? Bạn của anh đâu rồi?"

Trong quán quá ồn, Khương Thanh Diễn chỉ tay ra ngoài, lớn tiếng đáp: "Đang nghe điện thoại."

Kỳ Nam gật đầu, khoác nhẹ lên vai anh. Hai người cao xấp xỉ nhau, lại đều rất điển trai, vừa đi xuyên qua đám đông đã thu hút không ít ánh nhìn.

Kỳ Nam để dành một chỗ khuất ở góc quán, trông yên tĩnh hơn chút, rồi ngồi xuống đối diện với Khương Thanh Diễn.

Nhiệt độ bên trong quán khá cao, Khương Thanh Diễn cởi áo khoác, nhìn về phía sàn nhảy: "Quán anh đông thật. Tôi còn định tới ủng hộ anh buôn bán đây."

Kỳ Nam lần đầu nghe có người nói chuyện làm ăn của mình cần người khác đến "ủng hộ", cũng bật cười: "Chính vì thế mà Bùi Sâm mới gọi dặn tôi giữ chỗ sẵn cho cậu. Không thì giờ chắc cậu phải xếp hàng hai tiếng mới vào được."

Nhân viên phục vụ mang khay đồ uống đến. Kỳ Nam nhận lấy, đặt một ly sang bên cạnh, còn một ly đặt trước mặt Khương Thanh Diễn: "Bùi Sâm bảo dạo này cậu bị bệnh, dặn tôi đừng cho cậu uống rượu."

Nói xong, anh ta chống khuỷu tay lên bàn, mặt mỉm cười đầy ẩn ý: "Tôi thấy Bùi Sâm quan tâm cậu còn hơn cả quan tâm Bùi Đoá Đoá nữa."

Hắn để tâm đến Du Thanh hơn ấy chứ, Khương Thanh Diễn không hiểu sao lại nhớ đến cảnh Bùi Sâm mạnh tay kéo gã đàn ông kia xuống nền đất. Lông mày nhíu chặt, động tác dứt khoát, rất đàn ông. Lúc đó, Bùi Sâm làm vậy là vì Du Thanh.

Quán bar không nhỏ, có hai tầng, ánh đèn mờ kết hợp với lượng khách đông khiến việc tìm người gần như là chuyện bất khả thi. Vậy mà sau khi bước vào, Trần Ký vẫn dễ dàng nhận ra bóng dáng Khương Thanh Diễn giữa đám đông.

Không phải nhờ vào Khương Thanh Diễn, mà là nhờ người đang ngồi đối diện với anh.

Hai năm chia cách, điện thoại Trần Ký cũng đã thay cái mới. Lúc chuyển máy, ngoài việc sao chép lại danh bạ cũ, thứ duy nhất y giữ lại là một tấm ảnh — rèm cửa phòng ngủ bị gió thổi khẽ tung, hé mở một góc nhỏ, bên chiếc giường đôi là một người đàn ông trẻ đang nằm nhắm mắt ngủ, gương mặt dịu dàng an yên.

Tiếng nhạc oanh tai nhức óc như bị cách ly khỏi tai, Trần Ký thậm chí còn nghe rõ nhịp tim mình đang đập thình thịch. Y hệt như lần *****ên y nhìn thấy Kỳ Nam.

Trên bàn là một ly đồ uống không cồn, bên trên trang trí bằng một lát lê tuyết — được Kỳ Nam đặc biệt pha chế riêng cho người bị ho, độc nhất vô nhị.

Khương Thanh Diễn cúi đầu hút một ngụm, chất lỏng mát lạnh trượt vào miệng, thực ra cảm giác rất dễ chịu, chỉ là lòng anh lại chua chát.

"Thế nào? Cốc này là nể mặt Bùi…" Câu nói của Kỳ Nam còn chưa dứt đã đột ngột ngưng lại. Ánh mắt anh ta sững sờ nhìn về phía sau lưng Khương Thanh Diễn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!