Trần Ký cảm thấy hình như Khương Thanh Diễn với quán ăn này có hơi không hợp nhau. Vốn dĩ anh là người dễ tính, bình thường đi ăn hay đi chơi gì cũng thoải mái, mấy năm quen biết nhau rồi, mà thật sự đây là lần *****ên Trần Ký thấy anh có thái độ mâu thuẫn với một nhà hàng như vậy.
Vốn sắc mặt Khương Thanh Diễn đã chẳng mấy dễ coi, giờ nghe Trần Ký bổ sung thêm một câu, vẻ mặt anh lập tức trầm xuống mấy phần.
Hai chữ "chị Thanh" trùng hợp khiến anh nhớ lại người mà hôm nọ Từ Mẫn từng nhắc tới trong văn phòng. Tuy câu chuyện lúc đó chỉ mới kể nửa chừng, nhưng tai có không thính cũng đoán ra được mối quan hệ giữa "chị Thanh" và Bùi Sâm không hề đơn giản. Khương Thanh Diễn bất giác nhớ lại lần trước tới ăn, bà chủ xinh đẹp kia nhìn Bùi Sâm với ánh mắt gì. Không hiểu sao chỉ nghĩ tới thôi đã thấy có chút không thoải mái.
Hai người đứng ngoài cửa tiệm mấy phút, có vẻ như đang lưỡng lự chưa quyết. Cô nhân viên phục vụ nhận ra họ, mỉm cười đẩy cửa ra: "Hai anh muốn ăn gì thì vào trong xem thử đi ạ." Chính là cô gái hôm đó đi cùng Bùi Sâm. Nhìn thấy Khương Thanh Diễn, mắt cô sáng rỡ: "Ơ, anh Khương? Lại đưa bạn tới nữa à?"
Câu này khiến bác sĩ Khương tính tình tốt cũng có hơi khó chịu. Ai mà không biết còn tưởng anh thích nơi này lắm.
Trần Ký ngạc nhiên liếc nhìn anh: "Cậu tới đây rồi à?"
Cô nhân viên cười tươi cướp lời: "Rồi, lần trước là đi cùng anh Bùi đó."
Khương Thanh Diễn còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe tiếng Du Thanh đứng dậy, bước ra ngoài.
Ánh mắt cô dừng lại trên người Khương Thanh Diễn vài giây, rồi khẽ nhếch môi cười: "Đến rồi à, vào trong ngồi đi."
Đúng giờ ăn tối, đại sảnh đã chật kín người. Trần Ký nhìn một lượt, ngập ngừng hỏi: "Phải đợi hả?"
"Vào phòng riêng đi." Du Thanh chỉ tay, rồi nhìn Khương Thanh Diễn đầy ẩn ý: "Bạn của ông chủ Bùi sao có chuyện không có chỗ ngồi được."
Có người gọi tính tiền bên ngoài, cô nhân viên lập tức chạy đi, Du Quỳnh cầm thực đơn đặt lên bàn, nhìn Trần Ký: "Vẫn gọi lẩu sukiyaki hay muốn ăn cơm lươn?"
Trần Ký cười khẽ một tiếng: "Chị Thanh còn nhớ tôi à?"
"Nhớ chứ." Du Thanh nhướng mày: "Mấy anh đẹp trai như cậu không nhiều đâu. Ngoài cậu ra, tôi cũng chỉ mới gặp thêm một người thế này."
Nói rồi, Du Thanh hơi nghiêng cằm về phía Khương Thanh Diễn.
Trần Ký bật cười, nói chuyện với Du Thanh mấy câu, còn Khương Thanh Diễn từ đầu tới cuối đều không mấy tập trung, cúi đầu nghịch tách trà men sứ thô trên tay — kiểu dáng đặc trưng của địa phương, nhìn quen rồi, nhưng hôm nay lại thấy cực kỳ chướng mắt.
Tâm trí Khương Thanh Diễn hoàn toàn không ở đây, chẳng nghe rõ Trần Ký và Du Thanh nói gì. Chỉ thấy Du Thanh cười vài tiếng, anh bất giác ngẩng đầu lên nhìn cô. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đen ôm sát người, kiểu dáng như sườn xám, tôn thêm vẻ chín chắn, quyến rũ.
Cô là kiểu phụ nữ khí chất mạnh mẽ, không bao giờ chịu sống dưới cái bóng của đàn ông. Cô cần một người đàn ông có thể chinh phục mình, mà Bùi Sâm thì dường như rất đúng với hình mẫu đó.
Khương Thanh Diễn cau mày khó chịu, cảm thấy ngồi trong phòng này một phút cũng không yên.
May mà đồ ăn mang lên rất nhanh. Giống lần trước, Du Thanh còn tặng thêm vài món ăn kèm. Cô dựa người vào khung cửa, cười hỏi: "Muốn uống rượu không?"
"Không được." Trần Ký rất có nguyên tắc: "Để tối uống."
Du Thanh cong môi cười, "ồ" một tiếng. Đúng lúc đó, ngoài đại sảnh chợt vang lên một tiếng "choang", âm thanh của chai thủy tinh rơi vỡ chát chúa khiến ai cũng phải ngoái nhìn, Du Thanh khẽ cau mày.
"Con ***** Du Thanh kia đâu rồi?" Một giọng đàn ông lớn tiếng quát, lộ rõ mùi rượu, nói năng lè nhè chẳng rõ chữ.
Cô nhân viên hoảng sợ quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đàn ông kia liền sợ đến cắn môi, gắng gượng bước tới: "Tiên sinh, chúng tôi…"
"Cút mẹ mày sang một bên đi!" Gã giơ tay đẩy cô ngã dúi dụi. Cô gái không phòng bị, lảo đảo hai bước, đập người vào bàn phía sau.
Đại sảnh vốn đang ồn ào, giây lát liền lặng như tờ. Ai nấy đều cầu mong đừng dính chuyện vào mình.
Khương Thanh Diễn nhìn về phía phát ra tiếng động. Gã đàn ông gây sự trông chừng hai mươi mấy tuổi, ánh mắt hung dữ, đảo quanh tìm bóng Du Thanh.
Du Thanh rất nổi bật, gã lập tức nhận ra ngay, nhếch môi cười lạnh rồi sải bước đi tới, một cước đá ngã cái ghế bên cạnh, phát ra tiếng trầm đục. Khương Thanh Diễn theo phản xạ đứng dậy, còn Du Thanh vẫn ngẩng đầu, không hề né tránh.
Gã đàn ông đứng chắn ngay cửa phòng, chặn cả ba người bên trong. Mắt gã dán chặt vào ngực Du Thanh: "Con ***** kia, năm mươi vạn mày nợ tao định bao giờ trả?"
Du Thanh cười lạnh, mỉa mai đáp: "Không soi gương nhìn lại mình xem, mày trông giống người có năm mươi vạn à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!