—
Khương Thanh Diễn còn chưa kịp nuốt một đũa mì xuống, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Bùi Sâm. Anh không đọc ra được biểu cảm gì trong mắt hắn – không có vẻ khó chịu, cũng chẳng phải đang trêu chọc, chỉ thấy tâm trạng hình như đang khá tốt.
Sau khi ăn sáng xong, cả hai cùng xuất phát. Khương Thanh Diễn ngồi ở ghế phụ, chợt nhớ tới lời Trần Ký nhắc hôm qua về quán bar trong khu nghỉ dưỡng, bèn tò mò hỏi: "Tôi nhớ hình như quán bar của Kỳ Nam nằm trong khu nghỉ dưỡng phải không?"
"Sao vậy?" Bùi Sâm liếc nhìn anh.
Khương Thanh Diễn: "Đàn anh tối qua gọi điện cho tôi ngày mai sẽ đến đây, nói là muốn đi bar làm vài ly. Nếu tiện thì anh có thể cho tôi số của Kỳ Nam không? Bọn tôi cũng coi như ghé ủng hộ một chút."
Quán bar của Kỳ Nam đừng nói đến chuyện ủng hộ, quán không có ai đến anh ta còn vui hơn, vì tám giờ tối trở đi mà không đặt trước là chẳng còn chỗ. Nhân lúc dừng đèn đỏ, Bùi Sâm gửi số điện thoại của Kỳ Nam cho Khương Thanh Diễn, tiện tay nhắn cho Kỳ Nam một tin.
Giờ chắc là giờ cao điểm buổi sáng, nhưng xe trên đường cũng không nhiều, đi lại xem như suôn sẻ. Cây ven đường đã bắt đầu ngả vàng, cả hàng dài ánh lên một màu rực rỡ. Với một người sinh ra và lớn lên ở phương Nam như Khương Thanh Diễn thì khung cảnh ấy thật sự gây choáng ngợp.
"Đẹp thật." Khương Thanh Diễn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. "Sáng không kẹt xe lại còn được ngắm cảnh đẹp như vậy, đúng là có thêm động lực đi làm."
Tốc độ xe không nhanh, Bùi Sâm tùy ý đặt tay lên vô lăng: "Chỗ cậu ở không tiện gọi xe, tôi còn một chiếc để lâu rồi chưa lái, đang đỗ ở bãi sau. Nếu cậu không ngại thì cứ lấy dùng."
Lời nói nhẹ nhàng như thể đang cho mượn một trăm đồng vậy, cho mượn xe đạp cũng chẳng hời hợt đến thế. Khương Thanh Diễn không nhịn được phải liếc hắn một cái, muốn xác nhận xem có phải hắn có đang nói đùa không.
Có lẽ vì ánh mắt anh nhìn đầy dò xét, Bùi Sâm giải thích: "Dù sao để đấy cũng là để đấy thôi."
Ngón tay Khương Thanh Diễn vô thức co lại, đây là phản ứng khi anh căng thẳng. Chỉ vài giây sau anh đã thả lỏng ra, nhưng Bùi Sâm vẫn tinh ý nhận ra.
"Thôi, tôi không quen lái xe." Giọng Khương Thanh Diễn vẫn như bình thường, rồi cười nhẹ: "Lái cũng không giỏi lắm, với cả đường cũng chẳng xa lắm."
Bùi Sâm gật đầu, tỏ ý đã biết: "Vậy cũng được."
Hai người cùng ra khỏi bãi đỗ xe, Khương Thanh Diễn phải quay về văn phòng trước. Đến tám rưỡi, cả nhóm mới cùng nhau sang khu nội trú.
Lão khoa vừa thành lập chưa đầy hai tháng, bác sĩ đều được điều từ các khoa khác về tạm thời. Dù Khương Thanh Diễn có năng lực, nhưng không phải người trong bệnh viện, lại còn quá trẻ nên viện trưởng Trần đã đích thân chỉ định bạn học cũ là Nhậm Cường làm trưởng khoa.
Sáng nay, ngoài Nhậm Cường, bác sĩ trực tại khu nội trú còn có một nữ bác sĩ trạc tuổi Khương Thanh Diễn tên là Từ Mẫn, là người bản địa Lạc Ba. Cô mới nghỉ bù mấy hôm, hôm nay là lần *****ên gặp bác sĩ Khương.
"Khoa mình trước mắt mới có bảy bệnh nhân thôi." Trong thang máy, Nhậm Cường khẽ thở dài, "Còn có hai người là do khoa khác hết giường nên gửi tạm sang, bệnh tình cũng không nghiêm trọng lắm."
Tình cảnh này có hơi khó xử, tựa như làm cho Khương Thanh Diễn chịu thiệt. Nhưng bản thân anh lại không để tâm, chỉ cười: "Khó khăn là tạm thời thôi. Đợi lúc nào rảnh chúng ta ngồi thảo luận lại các phương thức truyền thông để phổ biến sao cho người trẻ chú ý hơn đến bệnh người già, chẳng qua chỉ là cần thời gian."
Cơ thể Từ An rất yếu, hộ lý mua cho ông một ít cháo loãng từ căng tin bệnh viện. Ông chỉ cố nuốt được vài thìa rồi lắc đầu không ăn nữa. Vương Mai đứng xoay người, dùng tay áo quệt khóe mắt.
Từ An quay sang nhìn Bùi Sâm đứng phía bên kia giường, ánh mắt như cầu cứu.
"Bác Từ hôm nay cảm thấy thế nào rồi?" Ngoài cửa vang lên một giọng nói mang theo ý cười. Bùi Sâm quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn chạm phải Khương Thanh Diễn đang bước vào.
Vương Mai mắt hoe đỏ, khẽ oán trách: "Không chịu ăn gì cả, tối cũng chẳng chịu ngủ, ông già này đúng là yếu đuối quá."
Thái độ nhẫn nhịn chịu đựng của bà khiến Khương Thanh Diễn không nỡ nhìn, bèn quay mặt đi, hạ giọng báo cáo tình trạng của Từ An với Nhậm Cường.
Báo cáo khám sức khỏe của ông không phải tài liệu mật, Khương Thanh Diễn vừa lấy được liền chụp ảnh gửi cho Nhậm Cường. Có điều, chỉ cần là chuyện liên quan đến Từ An, Vương Mai luôn chăm chú lắng nghe. Vì vậy Khương Thanh Diễn cố ý lướt qua phần ung thư gan, không nhắc tới.
Nhậm Cường cũng hiểu ý, làm một lượt kiểm tra đơn giản cho Từ An, lại dặn dò vài điều cần chú ý sau phẫu thuật rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tổng cộng cũng không có nhiều bệnh nhân, kiểm tra một lượt hết khoảng nửa tiếng. Nhậm Cường tranh thủ tổ chức một cuộc họp ngắn ở khu nội trú. Các đồng nghiệp trực đêm mặt mày mệt mỏi, thay đồ về nhà hết, Từ Mẫn đặt sổ xuống bàn, lúc này mới có thời gian tự pha cho mình một ly cà phê.
"Bác sĩ Khương, nghe nói anh ở khu nghỉ dưỡng? Vậy có quen Bùi Sâm không?" Vừa rảnh rỗi một tí là bắt đầu tám chuyện, Từ Mẫn cầm cốc đứng bên bàn làm việc của Khương Thanh Diễn hỏi.
Phòng làm việc hơi lạnh, Khương Thanh Diễn cũng đành lấy một cốc nước nóng cho ấm tay: "Cũng có quen."
"Chính là người lúc nãy đứng trong phòng bệnh ông Từ ấy, đẹp trai ghê ha?" Từ Mẫn cười tít mắt, "Đúng chuẩn tổng tài cao ráo giàu có đẹp trai luôn, mấy chữ đó đặt lên người anh ấy thật là hợp không tưởng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!