Lời vừa dứt, trong xe lại rơi vào im lặng. Nhân lúc xe rẽ cua, Tằng Chấn không nhịn được liếc Bùi Sâm một cái.
Cậu ta là đứa trẻ nghèo lớn lên ở thôn quê, không học hành bao nhiêu, cũng chẳng có văn hóa gì. Người như cậu ta ở Lạc Ba, nơi tài nguyên giáo dục vô cùng khan hiếm, nhưng cậu ta không hề thấy mình thấp kém. Khi đó cậu ta chỉ muốn tìm một chỗ làm nuôi thân, nghe người ta nói khu nghỉ dưỡng quy mô lớn, chắc chắn cần tuyển người nên mới đến thử.
"Cũng là vận may thôi. Lúc tới đúng lúc gặp anh Bùi ngoài cổng, anh Bùi thấy anh ấy nhanh nhẹn lại thật thà, nên để anh ấy làm ở Lộc Minh."
Trong sân, Khương Thanh Diễn cúi đầu múc một thìa canh, canh ninh từ xương, dì còn cẩn thận hớt lớp dầu mỡ phía trên, vị thanh ngọt vô cùng.
Mễ Hòa ôm hai tay quanh chiếc cốc, mắt lim dim: "Nhưng Tằng Chấn thật sự rất tốt mà, lại còn đẹp trai nữa, đúng không?"
Cô gái nhỏ không hề che giấu tình cảm với bạn trai chút nào. Khương Thanh Diễn bật cười: "Vậy hai người quen nhau thế nào? Trông em không giống người Lạc Ba."
Mễ Hòa có dáng vẻ điển hình của người miền Nam, nhỏ nhắn, nước da trắng trẻo. Dù thời gian tiếp xúc không nhiều, Khương Thanh Diễn vẫn nhìn ra cô từng học hành tử tế, lời ăn tiếng nói có suy nghĩ riêng, chắc chắn là một cô gái độc lập, có tư tưởng.
Mễ Hòa chống cằm bằng một tay, nghe vậy mặt hơi đỏ lên: "Em đến du lịch năm hai đại học, nghe người ta nói Lộc Minh đẹp lắm, nên đặt phòng trước một tháng. Hôm đó Tằng Chấn là người đến đón em, rồi bọn em quen nhau từ đấy."
Khương Thanh Diễn gắp một đũa mì, ngẩng đầu nhìn cô cười hỏi: "Rồi trúng tiếng sét ái tình, tốt nghiệp xong liền dọn đến đây luôn?"
"Anh Bùi nói anh biết à?" Mễ Hòa ngạc nhiên hỏi.
"Tôi tự đoán thôi." Khương Thanh Diễn nghiêng đầu, ho vài tiếng, Mễ Hòa vội vàng đưa cho anh một tờ khăn giấy.
"Cũng đúng, anh Bùi chắc không nhiều chuyện mấy cái này đâu, anh ấy không phải kiểu người như vậy." Mễ Hòa nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Vì ho nên mặt Khương Thanh Diễn cũng hơi ửng đỏ. Đồng tử của anh dưới ánh nắng mặt trời ánh lên sắc nâu nhạt dịu dàng, anh hỏi: "Vậy anh ấy là kiểu người thế nào?"
Câu hỏi này thật ra nhiều người từng hỏi Mễ Hòa. Các cô gái tới nghỉ đều rất có cảm tình với kiểu đàn ông như Bùi Sâm, lạnh lùng, ít nói, đầu đinh ngầu ngầu, lại là ông chủ khách sạn, kiểu gì cũng có sức hút. Chưa kể còn có cậu nhóc Bùi Đóa Đóa dễ thương tăng thêm điểm cộng. Không ít khách đùa nói rằng để cho họ làm mẹ kế cậu bé cũng không phải là không thể.
"Ông chủ nhà em ấy, nói sao nhỉ…" Mễ Hòa suy nghĩ cẩn thận rồi nói, "Em thấy anh ấy giống một cái cây. Một cái cây bám rễ ở Lạc Ba. Có anh ấy ở đó, hình như chuyện gì cũng giải quyết được."
Cách ví von ấy rất đặc biệt, khiến người ta bất ngờ. Khương Thanh Diễn ăn được nửa bát mì, nhưng anh thực sự không có khẩu vị, cúi đầu dùng đũa khuấy nhẹ trong bát.
"A! Suýt nữa thì quên! Em còn phải qua quán cà phê học nữa!" Mễ Hòa liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, vội vàng đứng dậy: "Bác sĩ Khương, em đi trước nhé. Dịch vụ phòng anh khỏi lo, dì dọn phòng xử lý hết rồi. Có việc gì anh cứ gọi em, em quay về trong mười phút!"
Giờ này quầy lễ tân cũng không có khách, Khương Thanh Diễn thấy cô gái hớn hở rời đi, anh khẽ đáp một tiếng: "Mau đi đi."
Mễ Hòa xách theo chiếc bình giữ nhiệt rồi chạy đi. Khương Thanh Diễn còn lại một mình, anh ngồi dưới nắng ấm, bát mì nóng trong tay khiến cả người anh cũng thấy ấm áp. Nắng thế này, cộng thêm cảm lạnh khiến anh lười nhác tựa vào ghế, lim dim mắt chẳng muốn động đậy.
Nhịp sống ở Dương Châu rất nhanh, hơn nữa nhà họ Khương làm kinh doanh, cha anh luôn dạy rằng thời gian là tiền bạc. Từ nhỏ Khương Thanh Diễn đã sống trong guồng quay như thế. Đây là lần *****ên anh ngẩng đầu đón nắng rồi quên cả thời gian như bây giờ.
Nếu không phải điện thoại rung lên trên bàn, có lẽ vài phút nữa Khương Thanh Diễn đã ngủ quên.
Cuộc gọi video đến từ Bùi Sâm.
Khác với sự yên tĩnh bên Khương Thanh Diễn, đầu dây bên kia của Bùi Sâm lại khá ồn ào, điều kiện cũng tệ hơn. Phía sau hắn là một quán ăn trông chẳng ra gì, còn nghe thấy Tằng Chấn đang lớn tiếng gọi món.
"Đang ở dưới lầu à?" Bùi Sâm nhìn một vòng, thấy Khương Thanh Diễn đang ngồi trong sân.
"Ừm, vừa ăn mì xong, dì nấu." Khương Thanh Diễn lười nhác, dựng điện thoại lên dựa vào hộp khăn giấy.
"Còn sốt không? Nếu chưa hết thì đi viện đi." Bùi Sâm nói.
Khương Thanh Diễn cười lười biếng: "Hết rồi, hai người đang ở đâu thế?"
Tằng Chấn gọi món xong ngồi xuống cạnh Bùi Sâm, nhìn thấy Khương Thanh Diễn trên màn hình, liền đáp: "Bọn tôi đang ở trên thôn."
Khương Thanh Diễn không hỏi thêm, Bùi Sâm nhìn anh qua màn hình: "Trên bàn lễ tân có để hộp thuốc, trong đó có mấy loại thuốc cảm. Cậu là bác sĩ, xem loại nào hợp thì uống. Cần mua thêm gì thì quanh đó có tiệm thuốc."
Bầu trời cuối thu trong lành, hít sâu một hơi cũng ngửi thấy mùi không khí khô lạnh. Khương Thanh Diễn nhấp ngụm nước: "Cảm thì uống nhiều nước ấm là được rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!