Sau giờ tan tầm, trong tòa nhà khám bệnh chỉ còn lác đác vài bệnh nhân đang lấy thuốc ở nhà thuốc. Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn sóng vai đi ngược dòng người vào bên trong, Khương Thanh Diễn không vội lên thang máy mà rẽ sang bước vào một cửa hàng nhỏ ở tầng một.
"Bác sĩ Khương còn chưa tan làm à?" Cô bán hàng đang định khóa cửa, thấy hai người bước vào thì cười chào anh: "Muốn mua gì đấy?"
"Làm phiền cô rồi." Vừa bước vào, Khương Thanh Diễn đã mỉm cười. Cửa hàng nhỏ này không có nhiều mặt hàng, phần lớn là đồ chơi dành cho trẻ con. Anh vòng qua kệ hàng, lấy một hộp cà phê pha sẵn đặt lên quầy thu ngân.
Cô quét mã: "Hai cậu mua xong là tôi về luôn đấy, mười lăm tệ nhé."
Khương Thanh Diễn vừa lấy điện thoại ra thì nghe một tiếng "tít", Bùi Sâm đã quét mã thanh toán. Hắn chưa vội nhập số tiền, mà quay đầu hỏi anh: "Còn muốn mua gì nữa không?"
Điều kiện gia đình của Tiêu Khoát cũng tương tự Khương Thanh Diễn, lại đều là con trai nên thường mua sắm online, ăn uống cũng thay phiên trả tiền. Tuy chỉ là món đồ mười mấy tệ, nhưng đây thật sự là lần *****ên trong nhiều năm qua Khương Thanh Diễn được người khác ngoài người nhà chủ động quét mã trả tiền cho mình.
Cảm giác rất mới lạ, cũng rất… khó tả.
"Không, thế này là đủ rồi." Khương Thanh Diễn cầm hộp cà phê trên quầy lên.
Bên cạnh là một thùng lớn đầy kẹo mút đủ màu, Bùi Sâm tiện tay lấy vài cái: "Thêm mấy cái này nữa."
"Được rồi, tổng cộng hai mươi lăm tệ."
Ngày nào bệnh viện cũng đông người ra vào, nhưng cô bán hàng có ấn tượng đặc biệt sâu với Bùi Sâm. Tuy không rõ chuyện hắn quyên góp thiết bị cho bệnh viện, nhưng một người đàn ông cao lớn tuấn tú bế một nhóc con ngoan ngoãn đáng yêu đi mua sữa thì quả thật quá dễ nhớ: "Mua cho bạn nhỏ à?"
"Ừm." Bùi Sâm trả tiền, không nói thêm gì, cùng Khương Thanh Diễn lên lầu.
Khương Thanh Diễn vào văn phòng bật đèn, cúi người lấy hai ly giấy từ dưới bình nóng lạnh, xé bao cà phê: "Anh hôm nay chẳng ăn gì, xem thử trong tủ đồ ăn vặt của tôi có gì muốn ăn không."
Bùi Sâm chẳng có khẩu vị, nhưng vẫn đi tới mở tủ. Khương Thanh Diễn tranh thủ lúc hứng nước liếc nhìn sang, thấy Bùi Sâm đang cho hết mấy cây kẹo mút vừa mua vào tủ.
Lúc chiều mở cửa văn phòng ra, trông thấy môi Khương Thanh Diễn gần như chẳng còn sắc máu, bên cạnh còn vứt hai ống glucose, trong lòng Bùi Sâm cảm thấy rất khó chịu.
"Uống đi." Không có que khuấy, Khương Thanh Diễn cuộn bao cà phê lại, khuấy vài cái trong ly giấy rồi đẩy cho Bùi Sâm một ly.
Cà phê pha sẵn tỏa mùi bột kem béo ngậy, Khương Thanh Diễn bình thường cũng ít uống, nhưng hôm nay mệt đến mức chịu không nổi. Anh hai tay ôm ly, thổi thổi, cúi đầu uống một ngụm rồi cau mày "chậc" một tiếng: "Dở thật."
Anh ngồi trên ghế, Bùi Sâm cầm ly đứng dựa vào bàn, cúi đầu nhìn anh, hai người rất gần nhau. Một lúc sau, Bùi Sâm mới mở miệng: "Nhìn cậu không giống như vẻ ngoài lắm."
"Đang khen tôi à?" Tay Khương Thanh Diễn rất ấm, ngẩng đầu nhìn Bùi Sâm, mà trùng hợp là Khương Thanh Diễn cũng cảm thấy vậy.
Khóe môi Bùi Sâm hơi cong: "Lần đầu gặp cậu…"
"Đừng nhắc đến lần đầu." Khương Thanh Diễn lập tức nhíu mày cắt lời hắn.
Nụ cười nơi khóe môi Bùi Sâm sâu hơn một chút, đổi cách nói: "Cậu không giống bác sĩ hỗ trợ y tế lắm."
Chỉ nhìn bề ngoài thì thấy da dẻ Khương Thanh Diễn trắng trẻo, động tác cử chỉ toát lên khí chất công tử nhà giàu, nhìn ra xuất thân khá giả, chưa từng chịu khổ. Trực tiếp thanh toán mười ngàn tiền phòng đối với anh cũng là chuyện bình thường. Thế mà hôm nay lại ngồi trong văn phòng, ăn mì ăn liền, uống cà phê pha sẵn, hoàn toàn không hợp chút nào.
"Tôi đúng là khá lắm chuyện thật. Nhưng vì công việc mà, nhiều khi không có để mà kén chọn." Khương Thanh Diễn hiểu ý hắn, uống cạn ly cà phê, rồi liếc sang ly của Bùi Sâm vẫn chưa động: "Anh có uống không?"
Bùi Sâm rút tay lại không cho anh lấy: "Một ly là đủ rồi."
Khương Thanh Diễn dùng đầu lưỡi liế/m nhẹ khóe môi, bên tai là giọng trầm thấp của Bùi Sâm nghe như có độc, khiến anh không tự chủ được mà xoa xoa vành tai, lảng sang chuyện khác: "Ông chủ Bùi mở khu nghỉ dưỡng lớn như thế, chắc cũng từng trải qua nhiều chuyện không dễ dàng gì."
Câu này Bùi Sâm không biết trả lời sao, chưa ai từng hỏi hắn. Người ta chỉ nói hắn trẻ tuổi thành đạt, đoán hắn có gia thế đồ sộ.
"Cũng tạm." Trầm mặc một lúc, Bùi Sâm mới mở miệng.
Không có ai là dễ dàng cả, Khương Thanh Diễn hiểu điều đó nên không hỏi tiếp nữa. Hai người tán gẫu vu vơ vài câu, rất có chừng mực, không ai đụng đến chuyện riêng tư của đối phương. Mãi đến khi kim đồng hồ trên tường chỉ bốn giờ sáng, Khương Thanh Diễn rốt cuộc không trụ nổi nữa, gối tay lên bàn ngủ thiếp đi.
Trăng sáng treo lửng lơ trên bầu trời, bị mây che mất một nửa. Tư thế ngủ này chắc chắn không ngon giấc, Bùi Sâm sợ đánh thức anh nên không tắt đèn, cởi áo khoác đắp lên vai anh, rồi vòng qua ngồi xuống ghế đối diện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!