Chương 12: An ủi

Khu nghỉ dưỡng bình thường rất ít xe cộ ra vào, chiếc xe địa hình cỡ lớn không thể nhanh chóng chạy ở bên trong được, mãi đến khi ra đến đường cái, Bùi Sâm mới bắt đầu tăng tốc. Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng th/ở d/ốc của Vương Mai vang lên rõ rệt, rất nhanh sau đó, tiếng thở dồn dập ấy biến thành tiếng nức nở khe khẽ, nghe vừa chói tai vừa thắt lòng.

Đôi khi, thời gian cấp cứu chỉ có vài phút ngắn ngủi, mà sinh mệnh con người, nếu nói mong manh thì quả thật rất mong manh. Trong đầu Khương Thanh Diễn đã nhanh chóng lập sẵn phương án cấp cứu sau khi tới bệnh viện. Có lẽ do vừa ăn xong một xâu kẹo hồ lô, cổ họng khô và ngứa rát, anh không nhịn được quay đầu sang ho khẽ hai tiếng.

Bùi Sâm liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu.

Viện trưởng Trần xuống xe, lập tức quay lại lên chiếc xe riêng của mình, trên đường đã báo trước với phòng cấp cứu của bệnh viện. Xe của Bùi Sâm vừa rẽ vào cổng bệnh viện đã thấy mấy bác sĩ khoa cấp cứu chờ sẵn ngoài cửa.

"Khả năng cao là ngừng tim đột ngột, tôi đã tiến hành hồi sức tim phổi, tạm thời tim đã đập trở lại." Khương Thanh Diễn vừa xuống xe vừa nắm lấy cáng chuyển bệnh, vừa nói khi chạy theo vào phòng cấp cứu.

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập lại ngay trước mặt, đến lúc này, như thể sức lực trong người bỗng chốc cạn kiệt, Vương Mai toàn thân mềm nhũn, nếu không có Bùi Sâm nhanh tay đỡ lấy thì có thể bà đã ngã xuống đất.

"Ông Từ… sẽ không sao đâu, đúng không?" Vừa cất lời, nước mắt Vương Mai lập tức tuôn ra, bà nắm chặt lấy tay Bùi Sâm, nghẹn ngào: "Vị bác sĩ Khương kia vừa nói là ngừng tim… Sao lại như thế được chứ? Sáng nay khi ra khỏi nhà ông ấy vẫn còn khỏe mạnh mà…"

Bùi Sâm không có mặt ở hiện trường nên không rõ tình hình cụ thể. Hắn đỡ Vương Mai ngồi xuống ghế, tay bà lạnh toát, Bùi Sâm rót nửa cốc nước ấm đưa cho: "Dì đừng lo, cầm nước ấm làm ấm tay trước đã."

Tay Vương Mai run đến mức không thể giữ nổi cốc giấy, nước bên trong đổ ra, tràn lên mu bàn tay Bùi Sâm. Nước nóng tiếp xúc với da, khiến hắn khẽ cau mày. Nhưng Vương Mai như người mất hồn, vốn là người dịu dàng tỉ mỉ, lúc này lại hoàn toàn không nhận ra.

"Dì Vương." Bùi Sâm nắm lấy tay bà: "Chú Từ vẫn đang được cấp cứu, ông ấy cần dì."

Câu nói ấy như níu lại chút sức sống còn sót lại trong bà. Tiếng khóc dần nhỏ lại, bà nắm trong tay một mảnh khăn giấy nhàu nát. Viện trưởng Trần tới nơi cũng không còn thời gian an ủi, liền vào thẳng phòng phẫu thuật, không ai biết tình trạng của Từ An rốt cuộc nghiêm trọng đến đâu.

Chỉ mười mấy phút sau, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra từ bên trong. Hai chân Vương Mai mềm nhũn, không thể tự đứng dậy nổi, phải dựa vào tay Bùi Sâm đỡ.

Trước mắt họ là Khương Thanh Diễn mà Bùi Sâm chưa từng thấy qua — nửa khuôn mặt bị khẩu trang che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt, rất to, và cũng rất đẹp.

Anh khi làm việc khác hẳn lúc thường ngày. Ánh mắt nghiêm túc lướt qua Vương Mai, nhận ra không tiện giao tiếp, anh quay sang Bùi Sâm.

"Tim bệnh nhân vừa ngừng đập lần nữa," Khương Thanh Diễn nói rõ ràng, ngắn gọn, "Thân nhiệt 38,7 độ, hiện nghi ngờ viêm cơ tim cấp tính. Đây là giấy cam kết, người nhà vui lòng ký tên."

Bùi Sâm đưa tay nhận lấy, cúi đầu đọc lướt qua. Vương Mai níu tay áo Khương Thanh Diễn, gần như cầu xin: "Bác sĩ, tôi xin cậu nhất định phải cứu ông ấy… Nếu ông ấy có mệnh hệ gì… tôi, tôi một mình…"

Khương Thanh Diễn cảm thấy có thể mình đã bị cảm lạnh, cổ họng rất khó chịu, anh quay mặt đi, khẽ ho để thông giọng. Bùi Sâm đưa bút cho Vương Mai: "Dì Mai, ký tên trước đi đã."

Tay bà run rẩy cầm lấy bút, ký tên như trẻ nhỏ tập viết, nét chữ xiêu vẹo đầy nước mắt. Khương Thanh Diễn cúi mắt nhìn một chút: "Dì yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Nói rồi, ánh mắt anh dừng lại trên tay Bùi Sâm. Khi hắn đưa tay nhận giấy bút, anh đã để ý vết đỏ trên mu bàn tay hắn. Khương Thanh Diễn chỉ: "Chỗ này nên chườm lạnh một chút."

Lại một lần chờ đợi dài đằng đẵng. Mãi đến chiều, cánh cửa phòng phẫu thuật mới mở ra lần nữa, Viện trưởng Trần là người *****ên bước ra, nhìn Vương Mai mà ngập ngừng không nói.

Đầu Vương Mai trống rỗng, Viện trưởng Trần do dự chốc lát, rồi bước lại gần nói: "Tạm thời ông Từ đã qua cơn nguy kịch, nhưng cần chuyển vào ICU theo dõi thêm một đêm. Việc làm thủ tục nhập viện tôi sẽ bảo người lo liệu, bà không cần bận tâm."

"Cảm ơn, cảm ơn viện trưởng Trần." Vương Mai đưa tay che miệng, cố nén tiếng khóc đang trực trào nơi cổ họng. Bà lo lắng quá mức, đến nỗi không nhận ra nét mặt viện trưởng Trần hoàn toàn không có biểu cảm mừng rỡ.

Viện trưởng Trần liếc sang Bùi Sâm: "Lát nữa bác sĩ Khương ra, cậu ấy sẽ nói cụ thể tình hình. Tôi về văn phòng một chút, lát quay lại."

Cánh cửa sau lưng ông lại mở lần nữa, vài bác sĩ lần lượt bước ra. Một nữ bác sĩ vừa đi vừa trò chuyện cùng người bên cạnh: "Lúc bác sĩ Khương mới tới, tôi còn tưởng cậu ấy trẻ quá, không ngờ lại nhiều kinh nghiệm như vậy."

"Không thế thì sao được chọn vào đội hỗ trợ y tế chứ." Một bác sĩ trẻ khác đầy ngưỡng mộ: "Phán đoán chính xác, phản ứng nhanh nhạy, toàn bộ những yêu cầu mà thầy hay nhấn mạnh, hôm nay đều thấy ở bác sĩ Khương đó."

Tiếng nói rôm rả dần xa, hai người ở ngoài vẫn chưa rời đi. Vương Mai mắt không rời khỏi cánh cửa phòng ICU, còn Bùi Sâm đứng cạnh bà, trong lòng nặng trĩu.

Từ An nhắm mắt nằm trên giường chuyển viện, được hộ lý đẩy vào ICU. Vào phòng theo dõi đặc biệt rồi thì người nhà cũng không dễ vào được nữa, nhưng Vương Mai vẫn không chịu rời đi, đứng ngoài cửa kính chăm chú nhìn vào trong.

Bà đã hơn sáu mươi tuổi rồi, lưng còng xuống, sáng nay vẫn còn tươi cười dịu dàng, giờ đây mắt đã sưng húp. Lúc Kỳ Nam nhận được tin tức liền vội vã chạy đến, Bùi Sâm mới có thể tranh thủ quay về văn phòng tìm Khương Thanh Diễn.

Hôm nay không phải ca khám, rèm văn phòng được kéo ra nhưng đèn không bật, cửa khép hờ. Bùi Sâm tượng trưng gõ nhẹ hai cái, Khương Thanh Diễn đang ngồi trước bàn làm việc, nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên, cách một khoảng xa khẽ cười: "Chú Từ đã vào ICU rồi à?"

"Ừ." Bùi Sâm bước vào, thấy bên cạnh tay Khương Thanh Diễn đặt hai ống nước đường đã dùng, trong lòng có chút cảm giác khó tả: "Lại tụt đường huyết à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!