—
Khương Thanh Diễn bước tới, mỉm cười đưa chiếc túi giấy tinh xảo trong tay ra: "Chúc ông cụ phúc như Đông Hải*."
*Ý chúc ông cụ phúc đức nhiều, sâu rộng như Đông Hải. Đông Hải ở đây là biển Hoa Đông, một biển thuộc Thái Bình Dương và nằm phía đông của Trung Quốc chứ không phải Biển Đông nước Việt Nam mình nha.
"Ôi chao, gọi cậu đến chỉ để góp vui thôi mà, còn chuẩn bị quà cáp làm gì, thật ngại quá!" Viện trưởng Trần nửa như trách móc, nửa như khách sáo.
Khương Thanh Diễn vẫn cười nhã nhặn: "Là việc nên làm mà, cũng không phải món gì đắt đỏ. Ngài cho tôi cơ hội đến đây lấy lộc, tôi đâu thể không chuẩn bị quà cho ông cụ được."
Cậu con trai đi sau viện trưởng Trần đưa tay nhận lấy quà, lại cảm ơn thêm lần nữa. Viện trưởng Trần vẻ mặt đầy tự hào: "Vị này là bác sĩ Khương từ Dương Châu đến, Lão khoa của bệnh viện chúng tôi còn trông cậy cả vào cậu ấy đấy!"
Từ nãy đến giờ gần như chưa nói gì, lúc này Từ An đưa mắt nhìn về phía Khương Thanh Diễn, giọng đầy tán thưởng: "Bác sĩ Khương trông quả là phong độ xuất chúng."
Vương Mai vừa định hé miệng nói gì đó thì Đoá Đoá đã hoàn thành nhiệm vụ chào hỏi, không chờ thêm được nữa mà kéo tay bà nhún nhảy chạy đi rồi.
Không ít khách khứa đến dự đã an vị, tụm năm tụm ba trò chuyện. Nhiều người họ hàng thân thích đến chào hỏi viện trưởng Trần, ông bận bịu tiếp đãi, chẳng mấy chốc đã bị kéo đi chỗ khác.
Quảng trường nhỏ hôm nay đặc biệt náo nhiệt. Rất nhiều du khách được mời tới nếm thử bánh ngọt. Mễ Hòa nhanh chóng cầm một chiếc giỏ tre màu đỏ, bên trong đầy bao lì xì nhỏ. Hễ ai dẫn trẻ nhỏ đến chúc thọ ông cụ đều sẽ được tặng một bao lì xì.
Nhìn ra được ông cụ Trần đang rất vui vẻ, ngồi ngay ngắn trên ghế, khuôn mặt luôn nở nụ cười hiền hậu.
Ánh mắt Khương Thanh Diễn vẫn luôn dõi theo Bùi Đoá Đoá, anh bật cười nói:
"Đoá Đoá gặp ông bà nội vui lắm, ông bà nội đã nuôi lớn cậu nhóc phải không?"
Ánh nắng rất gắt, Khương Thanh Diễn nheo mắt lại khi nhìn về phía Bùi Sâm, trông anh lúc đó chẳng khác nào con mèo mướp lười biếng hay nằm phơi nắng ở cổng khu nghỉ dưỡng. Bùi Sâm nhìn anh một cái: "Hai người đó là viện trưởng Từ của viện phúc lợi và vợ ông ấy."
Bùi Sâm cũng nhìn theo hướng Bùi Đoá Đoá chạy tới. Trên gương mặt Vương Mai luôn nở nụ cười, nếu không biết nội tình, ai nhìn vào cũng sẽ tưởng là một đôi ông cháu hạnh phúc thực sự.
Khương Thanh Diễn sững người một chút, như chợt hiểu ra điều gì, liền quay đầu nhìn Bùi Sâm bên cạnh.
Thực ra, chuyện mời Khương Thanh Diễn tới dự chỉ là lòng tốt của viện trưởng Trần, lúc mời cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Hôm nay đông người như vậy, ông cũng chẳng có thời gian để ý đến anh. Tính ra, ở đây anh chỉ quen mỗi Bùi Sâm và Bùi Đoá Đoá, đứng một mình khó tránh có phần lạc lõng, Bùi Sâm hỏi:
"Muốn đi dạo trong khu nghỉ dưỡng chút không?"
Vừa nãy đi ngang qua đây, Khương Thanh Diễn cũng thấy nơi này rất mới mẻ, anh không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu đồng ý. Hai người rời khỏi quảng trường, men theo lối đi bên trong, dọc đường có rất nhiều du khách đeo ba lô, kéo hành lý lướt qua bên cạnh.
"Hôm nay tôi đi sớm, gặp được Kỳ tiên sinh." Khương Thanh Diễn nghĩ quan hệ giữa anh với Kỳ Nam vẫn chưa thân thiết đến mức gọi thẳng tên của đối phương, nên vẫn giữ cách gọi lịch sự Kỳ tiên sinh.
Cách gọi này đừng nói Kỳ Nam, ngay cả Bùi Sâm nghe cũng cảm thấy không hợp với tính cách của con người kia chút nào: "Cậu ta mở mấy quán bar, rượu dùng trong tiệc thọ hôm nay đều do cậu ta tài trợ."
Khương Thanh Diễn bất ngờ: "Tài trợ?"
Lợi nhuận từ rượu vốn dĩ rất cao, tuy Khương Thanh Diễn ít uống rượu nhưng vì bố là người sành rượu nên anh cũng hiểu chút ít. Loại rượu gửi tới hôm nay toàn là hàng cao cấp, tính sơ sơ theo giá thị trường, ít nhất cũng phải trị giá năm con số.
"Viện trưởng Trần từng cứu mạng ông ngoại cậu ta, nên Kỳ Nam luôn ghi ơn trong lòng."
Giọng Bùi Sâm rất điềm nhiên, Khương Thanh Diễn liếc nhìn hắn, lại nhớ tới câu Kỳ Nam nói hôm nay: "Không phải chuyện tiền nong." Anh hỏi:
"Vậy tiệc thọ hôm nay, anh cũng góp phần miễn phí à?"
Hai người đi trên con đường lát đá uốn lượn, nhiều người trẻ vừa đi vừa chụp hình, thỉnh thoảng lại có nhóm người chạy vút qua. Không biết từ lúc nào, Bùi Sâm đã vòng ra phía ngoài, đi sát bên đường và dãy cửa tiệm, ngăn cách Khương Thanh Diễn với đám người đông đúc.
"Coi như vậy đi." Bùi Sâm không để tâm lắm, thuận miệng đáp.
Nhưng chỉ ba chữ nhẹ bẫng ấy lại khiến Khương Thanh Diễn quay sang liếc hắn một cái, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Tính từ lúc quen biết đến giờ, có lẽ đây là lần *****ên hai người ở cạnh nhau như vậy vào ban ngày với khoảng cách gần đến thế. Nhìn từ cự ly này, đường nét trên mặt Bùi Sâm khá sắc, sống mũi cao thẳng, vẻ ngoài trông có phần dữ tợn. Cảm giác như chỉ cần xắn tay áo lên là có thể đánh gãy tay chân người khác cũng chẳng khiến ai ngạc nhiên, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại làm không ít chuyện rất dịu dàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!