Chương 10: Tiệc mừng thọ

Từ An uống mấy ngụm trà, phải một lúc lâu sau cơn ho mới dịu lại đôi chút, Bùi Sâm ngồi trên chiếc ghế cạnh sofa, cau mày nhìn Từ An: "Ngày mai con đưa chú đi kiểm tra sức khỏe nhé."

"Con đấy, đừng có như Tiểu Mai mà chuyện bé xé ra to." Từ An đặt chén trà xuống, cười nói, "Đầu năm chú mới khám tổng quát ở Bệnh viện Trung tâm, từ đầu đến chân không có vấn đề gì hết, bác sĩ còn khen chú ở cái tuổi này mà khỏe thế là hiếm lắm."

Bùi Sâm đâu có dễ bị gạt như Vương Mai, vẫn nhìn ông không chớp mắt. Ông lão "hây da" một tiếng, né ánh mắt hắn: "Dạo này thời tiết thay đổi, cổ họng hơi khô thôi, ngày mai chú đi mua ít hạt đười ươi* ngâm nước uống là ổn."

*Hạt đười ươi (Tên khoa học là Sterculia lychronophora) là hạt của cây đười ươi hay còn gọi là cây đại hải tử, lười ươi. Loại hạt này không chỉ dùng làm thức uống giải khát, bổ mát trong ngày hè nóng bức mà chúng còn được sử dụng như một vị thuốc nam, giúp cải thiện viêm họng mãn tính, viêm đường tiết niệu hoặc gai cột sống,…

"Sao mà ông cứ cứng đầu thế!" Vương Mai trách yêu một câu, hai người sống với nhau cả đời, tính cách Từ An thế nào bà hiểu rõ nhất, bề ngoài có vẻ dễ tính, thực ra là một ông già cố chấp. Biết là sẽ không khuyên nổi, bà bèn quay sang hỏi Bùi Sâm: "Hôm nay sao rảnh rỗi ghé qua vậy? Đoá Đoá đi học rồi à?"

"Thằng bé đi nhà trẻ rồi ạ." Bùi Sâm tiện tay cầm quả quýt trên bàn trà, bóc vỏ, nửa đưa cho Từ An, nửa đưa cho Vương Mai: "Ông cụ nhà viện trưởng Trần thứ Bảy này mừng thọ chín mươi tuổi, tổ chức tiệc nhỏ ở khu nghỉ dưỡng, đặc biệt nhờ con qua đón chú dì. Hôm nay rảnh nên con ghé chú Từ ngài luôn."

Vương Mai vừa ăn một múi quýt, vừa nói: "Sáng qua lão Trần có gọi điện rồi, thứ Bảy dì và ông ấy sẽ đến. Bên này nhiều việc quá, giờ đi sớm cũng chẳng làm gì, mà Đoá Đoá còn đi học, sang sớm cũng chẳng tiện."

Việc ở viện mồ côi vốn đã nhiều, Từ An lại là người có tính hay lo nghĩ nhiều, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải đích thân sắp xếp. Bùi Sâm hiểu tính ông, nên cũng không ép nữa, hắn lấy từ túi ra một phong bì da rất dày, đặt lên bàn trà.

"Sắp vào đông rồi, đến mùa phải mua nhiều thứ. Trong đây là năm vạn, chú cầm dùng trước, vài hôm nữa con quay lại."

Vương Mai lắc đầu từ chối: "Không phải lần trước con mới gửi tiền à? Trong tài khoản vẫn còn, cầm về đi."

Bùi Sâm đứng dậy: "Cứ để đấy đi ạ, lúc nào rồi cũng sẽ cần dùng đến."

"Ôi!" Vương Mai gọi không kịp, lại quay đầu trách Từ An: "Ông xem, ông ngồi đó làm gì mà không nói gì hết!"

Cánh cửa văn phòng nhẹ nhàng khép lại. Từ An lắc đầu cười: "Nó muốn đưa thì cứ để nó đưa, biết bao đứa trẻ rời khỏi viện mồ côi, chỉ có mỗi Bùi Sâm là còn nhớ ơn."

Thứ Bảy là một ngày nắng đẹp. Tối hôm trước, Khương Thanh Diễn gói quà trong phòng nên buổi sáng dậy có hơi trễ. Anh vừa đi xuống lầu đã nghe tiếng ồn ào náo nhiệt dưới tầng, đặc biệt là giọng nói bi bô của Đoá Đoá vang lên hết sức rõ ràng.

Từ sau bữa tối ngượng ngùng với Bùi Sâm mấy hôm trước, mấy ngày nay hai người vẫn chưa gặp nhau. Khương Thanh Diễn cũng nhận ra mình có hơi nhạy cảm quá, nên lúc này chạm mặt Bùi Sâm chắc chắn sẽ hơi lúng túng, anh dừng chân nghe ngóng một lát, không nghe thấy giọng Bùi Sâm mới chần chừ bước tiếp xuống lầu.

Dưới sảnh, mấy vị khách trẻ đang ngồi đợi làm thủ tục nhận phòng, Mễ Hoà bế một chú mèo con màu xám, đứng bên cạnh nhìn Tằng Chấn nhập thông tin. Vài du khách lâu lâu hỏi Mễ Hoà vài câu về tuyến đường tham quan, Bùi Đoá Đoá thì ngẩng đầu chen ngang nói rất nghiêm túc, khiến mọi người cười không dứt.

Cũng may là không thấy bóng dáng Bùi Sâm, Khương Thanh Diễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Chú Khương ơi!" Đoá Đoá vừa ngẩng đầu thấy anh, lập tức bỏ hết khách khứa sang một bên, chạy tới: "Chú Khương, buổi sáng vui vẻ!"

"Chào buổi sáng, Đoá Đoá."

Khương Thanh Diễn bước xuống cầu thang, vừa chìa tay ra là Đoá Đoá lập tức ôm chặt lấy tay anh. Nói chuyện với trẻ con có cái hay là chẳng cần vắt óc nghĩ nên hỏi gì, chúng sẽ chủ động kể hết những gì mình muốn nói, kể cả thứ bạn muốn nghe lẫn không muốn.

"Ba con đi đón ông bà nội rồi đó!" Giọng Đoá Đoá vui vẻ kéo dài cuối câu: "Ba con mới đi chưa lâu, bảo là trước khi tiệc bắt đầu trưa nay sẽ về!"

Tằng Chấn làm xong thủ tục, đưa ra năm chiếc thẻ phòng. Một cô gái chìa tay nhận lấy, tò mò hỏi: "Anh đẹp trai ơi, quảng trường bên đó lát nữa có hoạt động gì vậy? Em thấy trang trí đẹp quá trời!"

"Có tiệc mừng thọ của một ông cụ ở đó hôm nay, nếu hứng thú thì lát nữa có thể ghé xem." Mễ Hoà cười giải thích.

Cô gái "wow" một tiếng: "Chín mươi tuổi luôn hả, ngầu ghê! Nhất định lát nữa bọn em phải ghé một chút!"

Dù Khương Thanh Diễn đã ở Lộc Minh nhiều ngày, nhưng anh vẫn chưa đi dạo hết khu nghỉ dưỡng. Cái miệng nhỏ Đoá Đoá lại bắt đầu huyên thuyên: "Hôm qua con thấy người ta mang đến nhiều bánh ngọt đến lắm! Chú Khương ơi, chúng ta mau ra quảng trường nhỏ đi!"

Đúng lúc đang nói chuyện, ngoài cửa lại có thêm vài du khách kéo vali bước vào làm thủ tục. Mễ Hoà và Tằng Chấn cùng bận rộn tiếp khách, Khương Thanh Diễn sợ đông người quá Bùi Đoá Đoá sẽ chạy lung tung, bèn dắt cậu bé đi trước về phía quảng trường nhỏ.

Cho đến khi bị Bùi Đóa Đóa kéo tay đi năm sáu phút, lần *****ên Khương Thanh Diễn mới thật sự cảm nhận được độ "to" của khu nghỉ dưỡng này—quả thật hôm đầu đến, tài xế taxi không hề nói quá. Dù không rõ cụ thể rộng bao nhiêu, nhưng đi suốt dọc đường, anh có cảm giác gần như toàn bộ du khách đến Lạc Ba đều ở trong đây cả.

Hai người đi qua một quán bar nho nhỏ, ba tiệm nướng ngoài trời, thậm chí còn có cả một tiệm xăm, cuối cùng cũng đến được quảng trường nhỏ. Trái với tưởng tượng của Khương Thanh Diễn, nơi này không dùng những màu sắc rực rỡ mà người già thường thích. Một bên là giá ba tầng, xếp đầy bánh cupcake với đủ hình dáng đáng yêu, vài chiếc bàn dài trải khăn xanh nhạt đặt ở giữa, không giống tiệc thọ, mà giống một buổi tụ họp gia đình ấm cúng thì đúng hơn.

Bùi Đoá Đoá nhìn chằm chằm đám bánh ngọt, nước miếng suýt nữa chảy ra.

"Lại thèm rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!