Chiếc máy bay lướt qua bầu trời, giọng nói dịu dàng của tiếp viên vang lên qua loa phát thanh trong khoang hành khách: "Kính thưa quý vị hành khách, máy bay của chúng ta sắp hạ cánh xuống sân bay Khoa Lan, thành phố Lạc Ba. Thay mặt toàn bộ phi hành đoàn, tôi xin chân thành cảm ơn các bác sĩ tình nguyện đã vượt đường xa đến đây, mang theo hy vọng sống cho người dân Lạc Ba."
Bốn, năm tiếng bay khiến nhóm bác sĩ không quen biết nhau trên máy bay đều cảm thấy người ngợm ê ẩm, ai nấy đều ấn nhẹ vào lưng rồi thở phào nhẹ nhõm.
Hai giờ rạng sáng hôm nay, Khương Thanh Diễn mới ra khỏi phòng phẫu thuật nên bị thiếu ngủ nghiêm trọng. Ngay từ khi lên máy bay và ổn định chỗ ngồi, anh đã đeo bịt mắt và ngủ thiếp đi. Chỉ đến khi nghe thấy thông báo, anh mới tỉnh táo hơn chút.
Nhưng anh thực sự quá mệt, mãi đến khi máy bay hạ cánh ổn định, người ngồi cạnh vỗ nhẹ vào cánh tay, Khương Thanh Diễn mới giơ tay tháo bịt mắt xuống.
Không giống với Dương Châu, nơi bốn mùa mưa phùn dai dẳng, tháng Chín ở Lạc Ba chỉ khoảng mười độ, mang theo cái lạnh đầu thu của miền Bắc. Mặt trời treo cao trên bầu trời quang đãng không gợn mây, thời tiết đẹp đến khó tin, chỉ là nhiệt độ hơi thấp. Những bác sĩ đến từ thành phố phương Nam vẫn chưa quen, vừa lấy hành lý xong đã vội vàng lục tìm áo khoác.
Dương Châu và Lạc Ba là hai thành phố đối tác trong chương trình hỗ trợ y tế. Hằng năm sẽ có một nhóm bác sĩ từ nhiều bệnh viện khác nhau đến đây tham gia chương trình viện trợ kéo dài một năm.
Người dẫn đoàn là Cục trưởng Phương của Cục Y tế Dương Châu. Ông khoác áo dày, nhìn nhóm bác sĩ đang túm tụm trước mặt, giơ loa lên cười nói: "Bên Cục Y tế đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người rồi, tôi gửi địa chỉ vào nhóm nhé. Ai cũng là người lớn cả rồi, tôi không làm bảo mẫu dẫn từng người về khách sạn nữa đâu. Mọi người có thể tự do đi dạo, nhưng chú ý đừng vận động mạnh. Lạc Ba ở vùng cao nguyên, vừa mới đến sẽ dễ bị phản ứng độ cao.
Mười giờ sáng mai, tập trung tại phòng họp tầng một khách sạn để tham gia buổi đào tạo."
Một bác sĩ trẻ nhìn vào vị trí khách sạn, cười hỏi: "Cục trưởng Phương, sao không đặt chỗ bên khu nghỉ dưỡng ạ? Nghe nói ở đó có nhà trọ Lộc Minh, phong cảnh đẹp lắm."
Cục trưởng Phương "hừ" một tiếng: "Bên đó đặt không nổi đâu! Hơn một tháng trước đã gần như kín chỗ rồi. Với lại chúng ta qua đây là để viện trợ y tế, chiếm hết phòng của khu nghỉ dưỡng chẳng phải sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến ngành du lịch của Lạc Ba sao? Đến lúc đó bị cấp trên khiển trách, tôi gánh không nổi đâu!"
Mọi người cười đùa vài câu, bầu không khí vốn xa lạ cũng dần trở nên náo nhiệt. Khương Thanh Diễn khoác áo vào, cúi đầu mở điện thoại, chưa kịp bấm vào nhóm chat, tin nhắn của Tiêu Khoát đã bật lên trước.
Khương Thanh Diễn mở ra mà không suy nghĩ gì nhiều, nhưng lời hỏi han trong dự đoán lại không xuất hiện. Trong khung trò chuyện chỉ có một bức ảnh nằm lẳng lặng, hai người đà. n ông t. rầ. n tr. ụi qu. ấn lấy nhau. Cả hai người Khương Thanh Diễn đều quen: Một người là bạn trai anh – Tiêu Khoát, một người là bạn cùng lớp, hồi học nghiên cứu sinh cũng khá thân thiết.
Dòng người ở sân bay vẫn đông đúc, nhưng Khương Thanh Diễn đứng giữa đám đông ồn ào mà chẳng cảm nhận được sự náo nhiệt ấy.
Tiêu Khoát theo đuổi Khương Thanh Diễn mấy năm, nhưng hai người chỉ mới chính thức yêu nhau được vài tháng. Cả hai cùng làm trong một bệnh viện, nhưng gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều. Những lần nắm tay, hôn môi còn đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đến mức "thẳng thắn đối diện" như trong ảnh.
Đều là đàn ông hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cũng không phải là Khương Thanh Diễn không chấp nhận được chuyện chia tay, nhưng phản bội thì không. Tiêu Khoát lúc này chẳng khác gì một con ruồi chết mắc kẹt trong cổ họng anh – buồn nôn đến nghẹn lại. Khương Thanh Diễn nhắm mắt rồi lại mở ra, cúi đầu mở khóa điện thoại, liếc nhìn màn hình một cái, sau đó lưu bức ảnh vào album.
Lạc Ba nằm trên cao nguyên, có những dãy núi trùng điệp, bầu trời xanh thẳm không tì vết, cùng với sa mạc bạt ngàn. Cảnh sắc hiếm thấy nơi núi tuyết và hoang mạc cùng tồn tại đã giúp Lạc Ba trở thành một thành phố du lịch nổi tiếng trong những năm gần đây. Chỉ cần giơ máy ảnh lên là có ngay một bức ảnh phong cảnh đẹp mê hồn. Ngoại trừ một số bác sĩ quay về khách sạn, phần lớn đều tranh thủ đi dạo.
Khương Thanh Diễn gửi hành lý lên xe buýt để Cục Y tế đưa về khách sạn, còn anh thì rời sân bay, bắt một chiếc taxi. Tài xế là người bản địa, nhiệt tình hỏi: "Anh đẹp trai, lần đầu đến Lạc Ba à?"
"Ừm." Lúc trên máy bay Khương Thanh Diễn ngủ không ngon, anh giơ tay xoa nhẹ gáy.
Tài xế không nhận ra tâm trạng anh không tốt, lại hỏi: "Có chỗ ở chưa? Cũng đến khu nghỉ dưỡng à?"
Ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Khương Thanh Diễn chẳng có tâm tư muốn đi đâu, đây là lần thứ hai anh được nghe đến khu nghỉ dưỡng trong hôm nay, thuận miệng đáp lại một tiếng.
Nửa giờ xe chạy, đến cách cổng khu nghỉ dưỡng một cây số, tốc độ bắt đầu giảm xuống. Trên đường gần như toàn xe taxi, Khương Thanh Diễn nhìn ra ngoài, mới phát hiện phía bên trái con đường là một khu vực được bao quanh bằng hàng rào gỗ, bên trong là những tòa nhà đủ kiểu dáng, trông giống như một thị trấn thu nhỏ. Rất nhiều người kéo theo vali tiến vào, nhìn náo nhiệt chẳng kém gì sân bay.
"Không ngờ khu nghỉ dưỡng này lại rộng thế." Khương Thanh Diễn không khỏi cảm thán.
"Ối dào, cậu chưa thấy hết đâu! Trong đó còn có siêu thị, quán bar… Phòng ở lúc nào cũng khan hiếm lắm!" Tài xế khó khăn tìm một vị trí ven đường để đỗ xe: "Tôi chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi, bên trong cấm không cho xe vào."
Khương Thanh Diễn thanh toán tiền xe, đi bộ vài bước thì tới cổng chính. Trên tấm bảng gỗ không theo quy chuẩn nào, ba chữ "Khu nghỉ dưỡng" được vẽ bằng dầu với màu sắc sặc sỡ, thu hút rất nhiều du khách dừng lại chụp ảnh, chẳng khác gì một điểm check
-in nổi tiếng.
Giống như tài xế taxi đã nói, khu nghỉ dưỡng này thực sự rộng lớn hơn vẻ bề ngoài. Đi vào chưa đầy năm trăm mét đã thấy một nhà trọ, đó là một tòa nhà gỗ ba tầng với một khu sân nhỏ. Lúc này, mặt trời sắp lặn, ánh hoàng hôn chiếu xuống mang theo hơi ấm dễ chịu. Trong sân bày hơn mười chiếc bàn tròn nhỏ, khách du lịch ngồi kín, vừa uống trà vừa trò chuyện. Dưới mái hiên, một nghệ sĩ guitar nhẹ nhàng gảy đàn, khẽ cất giọng hát, tạo nên bầu không khí yên tĩnh và thư thái.
Cũng không khó hiểu vì sao người ta đều nói Lạc Ba là một thành phố thiêng liêng. Đứng trước cửa nhìn vào bên trong, Khương Thanh Diễn cảm thấy nếu có thời gian ngồi đây thả lỏng đầu óc cả một buổi chiều, chắc hẳn sẽ có tác dụng thanh lọc tâm hồn.
Mễ Hòa vừa bận rộn xong một vòng, rót cho mình một tách cà phê còn chưa kịp đưa lên miệng thì đã thấy Khương Thanh Diễn đứng trước cổng sân. Cô lập tức đặt cốc xuống, bước tới, nhưng còn chưa kịp nở nụ cười chuyên nghiệp thì ánh mắt đã lia về phía chiếc xe hơi đang từ xa tiến lại gần. Thế là cô hoàn toàn bỏ qua "vị khách" trước mặt, chạy thẳng đến đó.
Khương Thanh Diễn hơi nghiêng người, một chiếc Hummer* màu đen lướt chậm qua bên cạnh anh, dừng cách đó vài mét. Động cơ tắt, ngay sau đó, cửa ghế lái từ bên trong đẩy ra, một bóng người cao lớn bước xuống xe.
*Hummer là dòng xe SUV và bán tải hạng nặng nổi tiếng của Mỹ, thiết kế hầm hố, mạnh mẽ, chuyên dành cho off
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!