Chủ nhân của gara này là Trịnh Kiêu, Lâm Tống Tiện gặp được anh ấy khi anh mới bắt đầu chơi xe hai năm trước.
Lúc đó, anh lái xe ra ngoài vào lúc nửa đêm gặp một tai nạn nhỏ, chiếc siêu xe bị va vào trông rất khó coi, Lâm Tống Tiện tình cờ tìm thấy một cửa hàng sửa chữa trên bản đồ nên đi theo hướng dẫn tới.
Người đàn ông lúc đó rút một điếu thuốc ra hút, anh ấy mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, kiểm tra xe rồi vỗ nhẹ vào cửa xe trước, nhìn xuống anh.
"Nhóc con, xe thể thao không phải dùng thế này."
Lâm Tống Tiện khi ấy đang trong tình trạng tồi tệ nhất, ông nội của anh lúc ấy vừa qua đời không lâu, một mình anh dọn đến biệt thự rộng lớn sống, phòng lớn đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng vọng của chính mình.
Anh cả đêm không ngủ được dù đã thử nhiều cách khác nhau, cuối cùng nhìn thấy mấy chiếc xe được xếp gọn gàng trong gara.
Theo hồi ức của Trịnh Kiêu, khi nhìn thấy Lâm Tống Tiện, anh ấy thực sự rất ngạc nhiên.
Cậu thiếu niên mười mấy tuổi đứng trước mặt anh ấy vẻ mặt bình tĩnh, cả người không chút biểu cảm, con mắt đen như mực đến doạ người, toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng bi quan, tựa hồ một giây sau sẽ đi tìm cái chết.
Đây có lẽ là lý do tại sao ma xui quỷ khiến thế nào anh ấy lại nói như vậy với Lâm Tống Tiện vào lúc đó.
"Anh đây sẽ dạy cậu chơi xe thật sự là thế nào."
Lâm Tống Tiện gần như là học được đua xe từ Trịnh Kiêu, lúc đầu chỉ để anh ngồi vào vị trí phó lái, đạp ga, từ chân núi vọt lên, con đường dốc quanh co ở bên kia vách đá.
Gió thổi vào dữ dội, động cơ rung động vang lên bên tai.
Ngực anh đập mạnh kịch liệt hơn bao giờ hết.
Khi các hormone trong cơ thể đạt đến cực điểm, não được kích hoạt, cảm giác về sự tồn tại đặc biệt mạnh mẽ.
Sự sống và cái chết cách nhau một khoảng mỏng manh, cho dù là loại nào, anh giờ phút này cũng đang đứng ở vực sâu, không cách nào kiềm chế nổi.
Lâm Tống Tiện được Trịnh Kiêu đưa vào vòng này, anh ấy vốn chỉ là nhất thời muốn cho anh một phen cảm thụ cảm giác thực sự.
Nhưng một ngày Lâm Tống Tiện thực sự tự tay lái xe từ đỉnh núi lao xuống dừng ở điểm cuối cách một khoảng nhỏ trên vách núi, Trịnh Kiêu mở cửa xe rồi đóng sầm lại, ngồi xổm trên mặt đất, châm thuốc, hung hăng chửi thề một câu.
"Con mẹ nó."
"Tôi cảm thấy như tôi đang phá hủy đoá hoa của tổ quốc đấy."
Lâm Tống Tiện dựa vào đó vẻ mặt nhàn nhạt, ném chìa khóa xe cho anh ấy, khóe miệng giật giật, chỉ nói một tiếng.
"Anh là đang phổ độ chúng sinh."
Phổ độ cái quỷ gì.
Sau đó, khi nhìn thấy chàng trai trông còn điên cuồng hơn mình khi đua xe, Trịnh Kiêu chỉ muốn yêu cầu anh trân trọng mạng sống của chính mình, nếu không chính anh ấy sẽ trở thành kẻ gián tiếp giết người.
------
Địa điểm đua xe trên một ngọn núi phía ngoại thành, con đường dốc xung quanh là những khoảng đất trống bị bỏ hoang, trời chạng vạng tối chỉ còn lại bóng núi lờ mờ, tiếng động cơ của xe thể thao vang vọng cả bầu trời.
Ở đây thường không có nhiều người đến chơi, mọi người chia thành nhiều nhóm khó đụng độ, dù có vô tình đụng mặt nhau cũng có người quen, chào hỏi nhau thì có thể so cùng nhau hai vòng.
Lâm Tống Tiện nổi tiếng là người không thích nói nhiều, tâm lý chỉ thích đua, ai vững vàng hơn sẽ thắng, có người căng thẳng dưới kích thích cường độ cao, dễ mắc sai sót.
Nhưng Lâm Tống Tiện thì khác, anh rất bình tĩnh cầm vô lăng, tay đua đầu tiên bị anh đánh bại căn bản nhận xét anh chính là: vừa lạnh vừa điên.
Thân xe lao về phía trước giống như điên cuồng không muốn sống, tròng mắt trắng đen rõ ràng, không có một tia cảm xúc, ngược lại sắc mặt lại vô cùng lãnh đạm.
Bảy tám chiếc xe phi nước đại trước khi màn đêm buông xuống, đều đặn đậu trên không gian thoáng đãng, Phương Kỳ Dương mở cửa bước xuống xe, nhìn Lâm Tống Tiện vẫn đang ngồi trên ghế lái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!