Chương 24: Đồng Sinh Cộng Tử

Hai người tìm thấy lịch trình của thuyền ở một góc khuất cạnh cảng, tấm bảng sắt màu xanh sẫm ghi rõ chuyến thuyền cuối cùng về là 7 giờ tối.

Đoán chừng là họ vừa rời đi không lâu, nếu như Tống Oanh không bị thương ở chân, hai người chắc là có thể vừa vặn bắt được chuyến cuối cùng.

Tống Oanh cùng Lâm Tống Tiện nhìn nhau, gió thổi qua mang theo hơi lạnh, đôi môi bị gió lạnh thổi tới đến trắng bệch, ánh mắt Tống Oanh không khỏi hiện lên sự bàng hoàng cùng hoảng sợ.

"Làm sao giờ?"

"Chẳng làm sao cả, đợi đến 7 giờ sáng là ổn." Lâm Tống Tiện chỉ vào thời gian thuyền đến sớm nhất, sắc mặt bình tĩnh, nhanh chóng tìm kiếm trên bản đồ của hòn đảo những nơi đã đi qua hôm nay.

Ở bến cảng này chắc chắn không ở được, địa hình bằng phẳng không có vật gì che chắn, bên cạnh là biêtn, ban đêm gió thổi sẽ rất lạnh.

Không thể lên núi vì quá xa chân Tống Oanh không tiện, Lâm Tống Tiện vô thức nghiêm mặt, lấy điện thoại di động ra, lại thử tìm đường khác.

Cột tín hiệu thấp chạm đến đáy vạch, cũng không còn nhiều pin, Lâm Tống Tiện bất đắc dĩ tìm kiếm trên điện thoại, tiếng bíp vang lên một hồi lâu, không có người trả lời.

Lâm Tống Tiện nhìn ánh mắt đang mong đợi của Tống Oanh, mím môi nói.

"Chúng ta nghĩ cách ở tạm một đêm."

"......"

Nói ra quyết định này, Lâm Tống Tiện lại dường như đột nhiên bình thường trở lại, thu lại điện thoại nhét vào trong túi, suy nghĩ một chút.

"Trong túi còn có đồ ăn vặt, bữa tối không thành vấn đề.

Bây giờ tôi phải tìm chỗ đốt lửa để hong khô quần áo, tiện thể giải quyết chỗ nghỉ."

Anh xoa xoa cổ, sau khi nói xong liền nhướng mày nhìn Tống Oanh, lời nói mang theo mấy phần không thoải mái.

"Đi thôi, chúng ta đi tìm chỗ nghỉ qua đêm nay."

"......"

Tống Oanh vẫn chưa hoàn hồn trước sự thay đổi này.

Đồ ăn vặt trong túi cô vốn là lo trên đảo không có gì ăn, cô đặc biệt mang theo vì sợ buổi trưa đói bụng, không nghĩ tới trước khi lên thuyền hai người có ăn sò nướng, sau khi lên đảo cũng có nhiều món ăn vặt đặc sản địa phương, nên đồ ăn vặt dữ trữ trong túi vẫn chưa ăn tới.

Còn về chuyện nghỉ qua đêm thì...

Cô chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng mở balo đeo trên vai, lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được một vật nhỏ.

Tống Oanh cầm chiếc bật lửa trên tay, đột nhiên nhớ tới.

"Hôm qua tôi mua để tặng sinh nhật cậu, tiện tay nhét nó vào túi quên lấy ra."

"Tống Oanh, cậu thực sự là bảo bối(*) mà." Lâm Tống Tiện cong cong khoé mắt, xoa xoa đầu cô, không chút che giấu tán thưởng.

(*) chỉ các cô gái khi càng tiếp xúc lâu càng phát hiện ra điểm hay ho ở họ.

"Trước tiên cậu nghĩ xem làm thế nào để trải qua mười hai tiếng nữa đi." Tống Oanh dội một gáo nước lạnh lên người anh, Lâm Tống Tiện nhướng mày, ngồi xổm xuống trước mặt cô.

"Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, đi thôi, bắt đầu cuộc hành trình sống sót trên đảo hoang của chúng ta."

"........." Tống Oanh hít thở sâu vài cái lấy lại bình tĩnh, rồi nằm lên lưng anh, ôm lấy cổ.

"Lâm Tống Tiện." Cô nằm ngoan ngoãn trên lưng anh, nhưng những gì cô nói hoàn toàn là điều khác.

"Tôi cảm thấy ban đầu đáp ứng cậu đến đây hình như trong đầu tôi bị úng nước rồi ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!