Chương 11: Muốn Ngắm Chân

Khi Tống Oanh trở về nhà, Tống Chi Lâm vừa định đi ra ngoài liền đụng phải cô, động tác cầm cặp hơi dừng lại, ánh mắt quét qua cô.

"Bố, con về rồi." Tống Oanh chột dạ tránh né ánh mắt của ông, cúi đầu thay giày.

"Bạn học kia của con không sao chứ?" Tống Chi Lâm hỏi.

Hôm qua Tống Oanh gọi điện cho ông nói rằng cô đi ra ngoài bắt gặp một bạn nữ học giỏi cùng lớp, bố mẹ cậu ấy cãi nhau nên đi lang thang bên ngoài vào buổi tối, Tống Oanh lo lắng cô ấy sẽ nguy hiểm nên ở cùng cô ấy cả đêm.

Từ nhỏ cô đã ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng làm chuyện gì khác thường, Tống Chi Lâm tuy có chút lo lắng nhưng cũng không nghi ngờ gì, Tống Oanh rất hiểu chuyện, khi còn bé cô nhìn thấy một con chó con bị nhốt ở trong lồng trên đường rất đáng thương, cô đã xin ông mua về nhà nuôi, huống chi là gặp bạn học trên đường.

Chỉ là lần đầu tiên cô đi qua đêm ở bên ngoài nên Tống Chi Lâm cũng không nhịn được hỏi thêm vài câu.

Ánh mắt ông rơi vào quần áo của cô, có chút kỳ lạ "À, bộ quần áo này là của bạn học của con?"

Tống Oanh trước khi đi về đã thay lại quần jean cho mình, chỉ là áo phông vẫn là của Lâm Tống Tiện, chiếc áo rộng rãi được nhét vào trong quần cẩn thận, kiểu áo mà nam nữ đều có thể mặc được

Chiếc áo phông màu xanh lam, giống như màu xanh lam đậm khi màn đêm buông xuống, ở giữa in hình một hành tinh, có hoàng tử bé cùng hoa hồng, nên càng không nhìn ra được kiểu nam hay nữ.

Đó là lý do tại sao Tống Oanh không thay nó trở về nhà.

Còn chiếc áo trắng của cô mặc tối hôm qua đã bị cô để lại những vệt mồ hôi ố vàng cùng mùi hôi khó ngửi.

"À, vâng." Tống Oanh nhanh chóng trả lời câu hỏi rồi giải thích "Hôm qua còn tắm rửa nhưng không có quần áo thay, vậy nên cậu ấy đã tìm cho con một bộ mặc tạm."

"À." Tống Chi Lâm không nghĩ nhiều, kéo nắm tay ở cửa, trước khi đi thuận miệng nói.

"Trông rất đẹp mắt."

"..." Tống Oanh xấu hổ cúi đầu.

Hôm nay là chủ nhật, trường luyện thi thường bận rộn vào cuối tuần, Phan Nhã như thường lệ không ở nhà, sáng sớm đã đi ra ngoài.

Sau khi Tống Chi Lâm rời đi, trong nhà chỉ còn lại mình Tống Oanh, đột nhiên cảm thấy yên tĩnh, vừa nãy ở nhà anh còn náo nhiệt giờ có chút không quen.

Tại nhà Lâm Tống Tiện, Phương Kỳ Dương thực sự rất sốc, nghe xong sự tình từ đầu đến cuối, nói nhiều đến lạ thường, từ lúc vào cửa là không ngừng.

Tống Oanh nóng lòng muốn nói lời tạm biệt sau khi ăn sáng xong.

Lâm Tống Tiện hộ tống cô đến cổng nhìn cô lên xe mới xoay người quay về.

Bóng lưng anh cao gầy thẳng tắp, bờ vai hơi gầy dưới lớp quần áo rộng rãi, cảm giác cô độc.

Anh thường xuyên có bộ dáng hờ hững, dù chỉ là giây phút đi đường tuỳ ý như lúc này, như thể anh không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Tống Oanh nhìn Lâm Tống Tiện đi xa, nhưng không thể giải thích được sự cô đơn trong anh.

Quần áo đã thay ra, Tống Oanh giặt sạch bằng xà phòng rồi treo lên ban công.

Sợi dây phơi cao bị gió thổi bay, chiếc áo xanh đung đưa dưới bầu trời.

Tống Oanh nằm trên giường nhìn chằm chằm nơi đó, trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ của Lâm Tống Tiện khi mặc chiếc áo này.

Cô cắn môi nhanh chóng xoá hình ảnh ra khỏi tâm trí.

Khi đến trường vào ngày hôm sau, Tống Oanh có phần mất tự nhiên khi nhìn thấy Lâm Tống Tiện.

Anh lại có bộ dạng hiển nhiên bình tĩnh, thỉnh thoảng khi hai người vô tình chạm mắt nhau, anh cũng lẳng lặng nhìn cô hai giây, rồi quay đi như bình thường.

Buổi trưa, Tống Oanh cùng Điền Gia Gia đến căn tin ăn cơm, trên đường trở về đi ngang qua siêu thị nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!