Tần Tranh vẫn chưa nguôi giận.
Vân An vừa ăn bánh bao vừa nhìn cô. Tần Quế Lan nấu ba tô mì, hấp mấy cái bánh bao, còn có cả trứng luộc nước trà. Vân An nhớ Tần Tranh thích ăn trứng luộc nước trà, nên trước khi Tần Quế Lan ra bàn ăn, nàng đã bóc một quả đưa cho Tần Tranh. Tần Tranh nhìn chằm chằm nàng mấy giây, nói: "Cậu ăn đi."
Giọng nói không mặn không nhạt, cô không nhận quả trứng.
Vân An ngượng ngùng rụt tay về, đặt quả trứng sang một bên, cầm lấy một cái bánh bao.
Tần Tranh nhìn động tác của nàng, trong lòng cảm thấy chua xót khó tả. Cô đã từng mường tượng vô số lần về cuộc gặp gỡ với Vân An, ở trên phố, bên đường, hoặc trong trung tâm thương mại. Cô cũng từng tưởng tượng dáng vẻ của Vân An năm 20 tuổi, 21 tuổi, rồi 22 tuổi. Cô đã hình dung cả ngàn vạn lần, nhưng không ngờ rằng mình lại phải đối mặt với một Vân An 18, 19 tuổi.
Vân An của tuổi 18, 19.
Ngây ngô, non nớt, nhưng lại dễ dàng khuấy động cảm xúc của cô nhất, là ký ức mà cô chôn giấu ở nơi sâu nhất linh hồn. Mỗi cử chỉ, độ cong nơi khóe môi, hơi ấm trong lòng bàn tay nàng, lúc nào nhắm mắt lại Tần Tranh cũng đều có thể cảm nhận được.
Khoảnh khắc gặp lại, nỗi đau tích tụ bảy năm như cơn sóng thần dữ dội, cuốn lấy từng dây thần kinh trong cơ thể cô. Cô chịu đựng sự giày vò và gào thét của cơ thể, cố gắng làm dịu những cảm xúc tưởng chừng đã sớm tê liệt.
Hóa ra.
Cô vẫn rất đau.
Tần Tranh cúi đầu, né tránh ánh mắt Vân An đang nhìn sang, vừa ăn mì vừa nghe Tần Quế Lan nói: "Trưa nay các con vẫn ăn ở căng
-tin à?"
Tần Quế Lan phải đi làm, bữa trưa phần lớn Tần Tranh và Vân An đều ăn ở căng
-tin, thỉnh thoảng mới ăn ngoài. Tần Tranh nghĩ một lát: "Chắc vậy ạ."
Tần Quế Lan nói: "Ăn ở ngoài thì chú ý ăn ít cay thôi, con còn phải uống thuốc nữa đó."
Tần Tranh gật đầu: "Dạ con biết rồi."
Tần Quế Lan không yên tâm: "Vân An, con giúp dì giám sát nó nhé. Nếu nó không nghe lời thì nhắn tin cho dì."
Thường ngày vào lúc này, Tần Tranh luôn nhướng mày nhìn Vân An. Cô sẽ nhân lúc Tần Quế Lan không để ý mà ghé sát tai Vân An rồi nói: "Cậu dám mách lẻo à!"
Vân An cụp mắt, lắc đầu.
Vành tai đỏ ửng.
Tần Tranh nói: "Hai chúng ta mới là một phe."
Vân An tưởng tượng giọng điệu của Tần Tranh khi nói câu đó, rồi ngước mắt nhìn Tần Tranh. Vẻ mặt Tần Tranh không như trước kia, cô chỉ đặt đũa xuống rồi nói: "Không đâu mẹ, con cũng không muốn vào bệnh viện nữa."
Giọng cô đều đều, rất là bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức Tần Quế Lan cũng nhận ra điều bất thường, bà ngờ vực liếc cô một cái, nói: "Hôm nay đổi tính rồi à?"
Tần Tranh muốn cười.
Đã đổi tính từ hôm qua rồi.
Cô không muốn Tần Quế Lan lo lắng, bèn cười tươi rồi chìa hai tay ra: "Đúng vậy mẹ, thế mẹ cho con thêm ít tiền tiêu vặt nữa được không ạ?"
Tần Quế Lan vỗ vào lòng bàn tay cô.
Tần Tranh nhún vai, quay về phòng thay quần áo. Hôm qua cô được đưa vội đến bệnh viện, nên không mang sách vở gì về cả. Cô sửa soạn qua loa, vừa mở cửa ra là đã thấy Vân An đang dắt xe đạp đứng ở cửa. Mặt trời chưa mọc, xung quanh sương mù mờ mịt, không khí lạnh thổi vào mặt như dao cắt. Tần Tranh kéo khăn quàng cổ lên cao hơn một chút.
Vốn dĩ cô cũng có xe đạp, nhưng dạo trước xích xe của Khương Nhược Ninh cứ hay bị tuột, lần nào sửa cũng dính đầy dầu mỡ vào tay. Cô nghĩ, dù sao mình cũng ít khi đi xe, toàn đi nhờ Vân An nên đã đưa xe mình cho Khương Nhược Ninh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!