Chương 8: Mì sợi

Giấc mơ kỳ lạ khiến Vân An mất ngủ, có muốn ngủ tiếp cũng không được, bèn ngồi dậy đọc sách. Ngoài cửa sổ, tiếng gió rít qua khung cửa kêu u u, xen lẫn một vài tiếng mèo hoang. Vân An ở một mình trong phòng, chẳng hề sợ hãi.

Nàng đã quen với sự quạnh quẽ này.

Nhưng lại nhớ Tần Tranh.

Tần Tranh như một ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ xung quanh nàng, mỗi giây phút được ở bên cô đều ấm áp. Điều này khiến nàng vô thức nhớ đến mẹ của mình. Ký ức của nàng về mẹ đã ít lại càng thêm ít, nàng chỉ nhớ mỗi lần mẹ về nghỉ phép thì sẽ ôm nàng ra ngoài. Chị nàng nói: "Mẹ, em ấy có chân, tự đi được mà."

Mẹ nàng cười: "Thật sao? Thế An An có muốn xuống tự đi không?"

Nàng lắc đầu như trống bỏi, ôm mẹ không chịu xuống, hấp thụ từng chút hơi ấm.

Đã nhiều năm như vậy, ấn tượng về mẹ trong nàng đã rất mơ hồ, nhưng cái ôm ấy, nàng cứ nhớ mãi.

Một tiếng cạch vang lên. Vân An ngẩng đầu, thấy có người đứng bên cửa sổ, nàng đứng dậy: "Dì."

Vân Thụy lau những giọt nước trên tóc, gió lạnh thổi qua, lời nói của dì mang theo hơi sương: "Con chưa ngủ à?"

Vân An không nói cho dì biết mình ngủ nhưng rồi lại tỉnh, nàng đứng dậy mở cửa cho Vân Thụy. Vân Thụy cất chìa khóa, hỏi: "Sao giờ này còn chưa ngủ? Đang làm bài tập sao?"

"Ngày mai là kỳ thi tháng, con muốn ôn thêm chút nữa." Vân An ngoan ngoãn cụp mắt. Vân Thụy nói: "Vậy cũng phải giữ sức khỏe, sức khỏe mới là quan trọng nhất."

Vân An nhẹ nhàng đáp lại, thấy Vân Thụy cởi áo khoác ra, nàng hỏi: "Dì ăn tối chưa ạ?"

Vân Thụy nói: "Chưa, dì mới ăn một miếng bánh mì thôi, lát nữa dì nấu mì ăn."

Vân An nói: "Để con nấu cho dì."

Vân Thụy nhìn Vân An, chỉ mới mấy năm không gặp mà cô bé trong ký ức đã cao hơn cả cô rồi. Vân An được một tay bà ngoại nuôi lớn, hồi Vân An còn nhỏ, cô chỉ về thăm được hai lần, cách nhau mấy năm, mỗi lần gặp lại đều thấy con bé khác hẳn.

Lần đầu gặp, con bé vẫn được ẵm trên tay. Con bé thích khóc lắm, cực kỳ thích khóc. Chị gái con bé nhíu mày: "Em gái làm bằng nước [1] sao ạ?"

[1] Làm bằng nước: Cách người Trung Quốc hay dùng để chỉ người dễ khóc, mít ướt.

Vân Thụy bật cười thành tiếng: "Đúng rồi, em gái làm bằng nước đấy, sau này con phải bảo vệ em thật tốt nhé."

Chị gái con bé càng nhíu chặt mày hơn.

Lần thứ hai quay về, Vân An lên 8 tuổi, đã giống chị gái Vân Kính Thư như đúc. Có nề nếp, cứng nhắc, ra dáng bà cụ non, so với chị gái thì còn trò giỏi hơn thầy, hoàn toàn không còn dáng vẻ khóc oe oe trên tay ngày nào nữa.

Lần thứ ba quay về.

Là để đón con bé.

Bà ngoại đột ngột qua đời, Vân Thụy về lo tang lễ, nhân tiện đón Vân An đi. Suốt quãng đường Vân An không hề khóc, rất bình tĩnh, chỉ đến khi về tới cửa nhà con bé mới hỏi: "Có tin tức gì của chị chưa ạ?"

Vân Thụy nhìn con bé.

Nói là bà ngoại nuôi lớn, không bằng nói là được chị gái Vân Kính Thư của con bé nuôi lớn thì đúng hơn. Từ lúc Vân An còn được bế trên tay, Vân Kính Thư đã luôn ở bên cạnh Vân An, cùng con bé trưởng thành, dạy con bé đạo lý làm người, dạy con bé cách tự bảo vệ bản thân. Vân Kính Thư dù là chị gái, nhưng cũng đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Tuy Vân An sống nội tâm, nhưng mỗi khi nhắc đến Vân Kính Thư, vẻ mặt và giọng điệu của con bé luôn khác hẳn.

"An An." Vân Thụy gọi Vân An, Vân An đang định bước vào bếp liền khựng lại, nhìn về phía Vân Thụy. Vân Thụy lấy một bức thư từ trong túi ra đưa cho nàng: "Thư của chị con."

Vân An hơi ngạc nhiên, nàng sững sờ tại chỗ, cúi đầu nhìn tay Vân Thụy.

Đến đây đã hơn nửa năm, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe được tin tức về chị gái mình.

Vân Thụy hỏi: "Sao thế con?"

Vân An hoàn hồn lại: "Dạ không—"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!