Ảnh đại diện là do Tần Tranh tỉ mỉ lựa chọn. Vừa mới xác nhận quan hệ không lâu, cô đã lục tìm được cả rổ ảnh đôi, từng cùng Vân An đổi qua ảnh mèo con chó con, cũng từng đổi qua ảnh nghệ sĩ mà cô thích. Có lần trên bàn ăn, Tần Quế Lan nói: "Tranh Tranh à, ảnh đại diện của con với Vân An giống nhau thế, mẹ gửi nhầm tin nhắn luôn rồi."
Vân An cúi đầu.
Nàng liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tần Tranh, nghe thấy giọng nói mềm mại của cô: "Trời ơi mẹ, bạn học con ai cũng thích dùng cái này, thế để con đổi cái khác vậy."
Sau đó Tần Tranh tìm mãi, tìm mãi.
Rồi tìm được bộ ảnh đôi này.
Bộ ảnh đôi có ý nghĩa đặc biệt đối với cô, là bộ ảnh đôi mà người khác không thể nào biết được. Sau khi đổi xong, Tần Tranh rất vui, nhướng mày nói: "Không được đổi đâu nha, tụi mình cãi nhau cũng không được đổi!"
Nàng vẫn luôn nhớ kỹ.
Bây giờ, Tần Tranh đã quên rồi.
Vân An cụp mắt, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện xa lạ, thấy đau âm ỉ như bị một chiếc búa nặng nề nện từng nhát vào lồng ngực. Nàng siết chặt mép điện thoại, vùi đầu vào trong chăn, nhịp thở như ngừng lại trong thoáng chốc. Khoảnh khắc kéo chăn ra, không khí lạnh tựa mũi gai nhọn theo hơi thở xoáy sâu vào tim, làm nàng đau đến mức sắc mặt trắng bệch, tay không còn sức, điện thoại rơi xuống mép gối.
Nàng càng nghĩ càng khó chịu, dứt khoát bật dậy, thậm chí không khoác thêm áo ngoài mà chỉ mặc đồ ngủ, đi dép lê ra cửa.
Vừa mở cửa nhà ra thì nghe thấy tiếng chìa khóa vang lên từ nhà đối diện, Tần Quế Lan quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: "Vân An hả?"
Vân An đứng ở cửa, gió lạnh thổi lý trí nàng về. Nàng im lặng hai giây: "Dì."
Tần Quế Lan nói: "Con... con làm gì thế?"
Vân An nói: "Con xem thử có phải trời mưa không."
"Không có mưa đâu." Tần Quế Lan nói: "Con mặc ít thế này, mau về nhà đi, đừng để bị cảm lạnh."
Vân An "Dạ" một tiếng, nhìn Tần Quế Lan mở cửa nhà. Trong nhà tối om, không có ánh đèn. Trước khi vào nhà, Tần Quế Lan liếc nhìn cửa nhà Vân An, thấy nàng đã vào nhà thì mới yên tâm.
Tần Tranh nghe thấy tiếng bước chân, bèn tập trung lắng nghe. Ánh sáng từ phòng khách lọt qua khe cửa phòng, đồ đạc trong phòng hiện ra đường nét lờ mờ. Sau khi tốt nghiệp, cô rất ít khi về đây. Lần trước ngủ ở phòng này là vào dịp Tết Nguyên Đán, cô ở lại hai ngày, Tần Quế Lan nói chuyện với cô chưa được mười câu. Ngày cô đi, họ cùng nhau ăn trưa, Tần Quế Lan gắp thức ăn cho cô, đũa đã đưa đến viền chén cô lại rụt về.
Ngày hôm đó, cô đã nặng lòng rất lâu.
Tần Tranh đứng dậy, đứng ở cửa phòng vài giây rồi mở cửa ra.
Tần Quế Lan nghe tiếng động, bà quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Sao lại dậy rồi?"
Bà dịu dàng nói: "Mẹ làm con thức giấc à?"
Tần Tranh nói: "Không ạ, con vẫn chưa ngủ."
Tần Quế Lan bảo: "Chưa ngủ thì có muốn ăn thêm chút gì không?" Bà vừa nói xong thì đã hối hận: "Ôi trời, vừa nãy gặp Vân An mà quên hỏi con bé có muốn ăn thêm gì không. Mẹ có gói về hai con cua, mấy quả trứng luộc nước trà với mấy cái bánh bao, còn có thịt bò mà các con thích ăn nữa..."
Bà vừa nói vừa lấy đồ trong túi ra, đặt lên cái đĩa trống trên bàn. Tần Tranh đi tới, ngồi xuống bàn ăn. Tần Quế Lan bóc một quả trứng luộc nước trà đưa cho cô. Tần Tranh đã rửa mặt đánh răng, nhưng cô nhìn Tần Quế Lan, rồi nhận lấy quả trứng vẫn còn ấm nóng.
Tần Quế Lan nói: "Để mẹ mang hai quả sang cho Vân An."
"Mẹ..." Tần Tranh nói: "Cậu ấy ngủ rồi."
Tần Quế Lan nói: "Chưa đâu, vừa nãy còn mở cửa mà."
Tần Tranh hỏi: "Cậu ấy mở cửa làm gì ạ?"
Tần Quế Lan nói: "Chắc sợ trời mưa, có lẽ ở nhà một mình nghe gió lớn nên sợ."
Trong lòng bà, Vân An dù có chín chắn sớm đến đâu thì vẫn là một đứa trẻ, mà trẻ con thì sẽ sợ sấm sét và trời mưa. Tần Tranh không cản được bà, thấy bà đem hai quả trứng luộc nước trà đi, bèn nói: "Vậy mẹ mang cái này qua luôn đi ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!