Hóa ra máu của nàng ấm nóng.
Tần Tranh buông Vân An ra, đầu lưỡi vẫn còn vương mùi máu tanh. Cô như ma cà rồng, cắn Vân An đến nỗi máu chảy đầm đìa. Vân An từ đầu đến cuối không rên một tiếng, thấy cô nhả ra mới hỏi: "Hết giận chưa?"
Hết giận chưa?
Tần Tranh nhìn Vân An, sâu trong mắt có oán hận.
Cô ghét cái thái độ thờ ơ đến mức cao cao tại thượng này của Vân An, dù rằng Vân An lúc này chưa có làm gì sai cả.
Tần Tranh xìu xuống: "Cậu về nhà đi."
Sắc mặt Vân An hơi thay đổi.
Tần Tranh nói: "Mình muốn đi ngủ."
Vân An cúi đầu: "Cậu còn chưa uống thuốc."
Tần Tranh nghe nàng nói thế, bèn nhìn viên thuốc trên bàn. Vân An đã đổ thuốc từ trong túi ra, đặt ở góc bàn. Cô đi đến bên bàn, cầm viên thuốc bỏ thẳng vào miệng, ngay cả một ngụm nước cũng không uống. Vân An đưa ly cho cô thì bị cô nhẹ nhàng gạt đi.
Động tác của cô nhẹ nhàng.
Nhưng Vân An vẫn cảm nhận được sự cực đoan.
Sự cực đoan chết người.
Bắt đầu từ lúc đến bệnh viện, nàng đã cảm nhận được hai chữ này từ người Tần Tranh. Sự căm ghét không hề che giấu trong ánh mắt Tần Tranh không giống dáng vẻ ngày thường họ cãi nhau. Cơn giận của cô càng giống như oán hận chất chứa đã lâu, như thể—như thể đã kiềm nén rất nhiều năm vậy.
Điều đó là không thể nào.
Vân An cụp mắt, cổ tay nàng đau buốt tận tim. Vải áo dính vào da thịt, nhớp nháp, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi máu tanh. Vân An đè nén sự khó chịu, cầm ly lên lần nữa và nói: "Uống một chút nhé?"
"Không cần." Giọng của Tần Tranh chậm rãi, cả người cô đã bình tĩnh lại, như thể người vừa nổi giận kéo tay Vân An cắn mạnh xuống không phải là cô. Kỳ lạ mà bất thường.
Vân An không ép buộc, thấy Tần Tranh nói không cần thì đặt ly xuống rồi bảo: "Vậy cậu nghỉ ngơi sớm nhé."
Tần Tranh hừ một tiếng: "Ừ."
Vân An xoay người đi ra ngoài, bước đi chậm hơn bình thường rất nhiều. Nàng đang đợi Tần Tranh gọi nàng quay lại, dù là bằng thái độ tức giận đi chăng nữa. Thế nhưng Tần Tranh vẫn im lặng, đến khi nàng đứng ở cửa thì Tần Tranh cũng không gọi nàng.
Vân An kéo cửa ra, cúi đầu, bước ra ngoài.
Nhà nàng ở ngay sát vách.
Nói đúng ra, là nhà của dì nàng.
Nhà cửa trống huơ trống hoác, gồm một cái bàn ăn, mấy cái ghế gỗ vừa dùng để ăn cơm vừa dùng để xem tivi, bóng đèn điện bốn mươi oát. Ánh sáng không được sáng lắm, nhưng nàng đã quen rồi. Vân An về đến nhà mới nhớ ra mình chưa lấy áo khoác đồng phục, vẫn còn để trên ghế nhà Tần Tranh, thế nhưng nàng không quay lại. Hơi lạnh vù vù luồn vào từ khe cửa, khiến nàng lạnh thấu tim gan. Nàng bật máy sưởi lên.
Nội thất trang trí và thiết bị điện trong nhà đều là của chủ cho thuê để lại, nghe nói chủ cho thuê đã ở đây bảy tám năm, cùng người bạn đời về quê cũ nên căn nhà này bị bỏ trống, Vân Thụy thấy tiện nên thuê lại. Dì cũng chỉ muốn lúc về nhà có bữa cơm cho qua bữa, nên chẳng sắm sửa gì thêm. Trước khi Vân An dọn vào ở, căn nhà này lạnh như băng, chẳng có chút hơi người nào.
Tần Tranh vốn không thích tới nhà nàng lắm, luôn nói là căn nhà này lạnh lẽo.
Vân An cũng thấy lạnh.
Lạnh thấu xương.
Nàng tiện tay cầm lấy một chiếc áo phao khoác lên người, quấn chặt mình lại rồi co ro trên ghế. Hơi ấm dần dần lan tỏa, tràn ngập cả căn phòng. Vân An nhìn cái thùng giấy ở góc tường, bên trong phần lớn là đồ của Tần Tranh. Mẹ Tần Tranh không cho cô đọc tiểu thuyết, nên trước khi về nhà cô đã lén để chúng ở đây, còn có băng cát
-sét nhạc, áp phích ngôi sao cô thích và một vài món đồ thủ công của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!