Chương 5: Giằng co

Cô không nói lý ư?

Tần Tranh nhìn Vân An, nhớ đến tối hôm trước nàng còn nhắn tin chúc cô ngủ ngon, nhưng sáng hôm sau cô đứng đợi ở cửa muốn đi học chung thì người đi ra lại là Vân Thụy.

Dù ngạc nhiên nhưng cô vẫn chào hỏi như thường lệ.

Vân Thụy mỉm cười với cô.

Cô ngó đầu vào, lúc Vân Thụy định đi thì không nhịn được mà hỏi: "Vân An đâu ạ?"

"Vân An à, đi rồi." Vân Thụy nói giọng thản nhiên như gió thoảng mây trôi, cứ như thể đó là chuyện rất bình thường. Cô sững người một lúc: "Đi, đi rồi sao ạ?"

Lúc đó cô còn tưởng "đi rồi" là đi học trước, hoặc về quê, không tài nào ngờ được Vân Thụy nói: "Ừ, đi ra nước ngoài rồi, tháng trước đã làm xong visa." Nói xong, Vân Thụy liếc nhìn: "Vân An không nói cho con biết sao?"

Mặt cô trắng bệch: "Không—"

Cổ họng cô như bị một cục bông chặn lại, mềm nhẹ, nhưng khó mà nuốt xuống được. Những sợi tơ vụn cào vào cổ họng, làm cô vừa ngứa vừa đau. Cô hoảng hốt: "Dì Vân, dì đang đùa với con phải không?"

Sao có thể?

Tháng trước ư?

Tháng trước hai đứa còn cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nghỉ ngơi. Bọn họ đã luôn ở bên nhau, sao có thể như vậy được chứ? Cô không tin. Vân Thụy nói: "Sao dì lại đùa với con chứ? Con bé đi thật rồi, tối qua đã lên máy bay."

Tối qua?

Hôm qua là chủ nhật, không có tiết. Vân An nói hơi đau đầu, cả buổi chiều đều ngủ ở nhà. Buổi tối, quả thật Vân An đã chúc cô ngủ ngon từ rất sớm, nhưng nàng đâu có nói là sẽ rời đi. Tần Tranh nhất quyết không tin. Mặt cô tái mét, cô xông vào phòng ngủ của Vân An, bên trong trống huơ trống hoác, ngay cả cái bàn để sách vở cũng chỉ còn trơ lại bộ khung. Khoảnh khắc đó, thế giới của cô cũng trở nên trống rỗng.

Ngày hôm đó cô không đến lớp mà ở nhà gọi điện cho Vân An cả ngày, thế nhưng trước sau không có người nghe máy. Tối đến, chuông điện thoại reo lên, cô đột ngột bật dậy khỏi giường, nhìn tên người gọi thì là Khương Nhược Ninh.

Khương Nhược Ninh rất lo lắng: "Tranh Tranh, sao hôm nay cậu không đi học?"

Cô im bặt.

Khương Nhược Ninh còn nói: "Vân An cũng không tới, bọn họ nói Vân An đi nước ngoài rồi, có thật không vậy?"

Cô hỏi: "Ai nói?"

Khương Nhược Ninh nói: "Cô chủ nhiệm."

Hóa ra tất cả mọi người đều biết, chỉ có cô là không biết. Tần Tranh ôm điện thoại, nằm sấp trên giường, vừa muốn cười lại vừa muốn khóc. Lửa giận tích tụ trong lồng ngực ngày càng bùng cháy dữ dội hơn. Mỗi lần họp lớp, bất kể mưa gió thế nào, thậm chí dù có ở nơi khác thì cô cũng sẽ quay về, chỉ vì hy vọng— Có lẽ, có lẽ có thể gặp được Vân An.

Gặp được nàng rồi, cô nhất định sẽ tát nàng một cái thật mạnh!

Nỗi căm hận chôn sâu trong lòng Tần Tranh trở thành chấp niệm không thể xua đi của cô. Vô số lần cô giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ, nhìn căn phòng tối đen u ám, cô đều nghĩ đến hàng trăm khả năng gặp lại, chỉ duy nhất không ngờ, sẽ là như thế này.

Không nói lý sao?

Cô không ra tay đánh người đã là rất có lý rồi.

Viền mắt Tần Tranh nóng lên, cô quay đầu đi, tự giễu: "Đúng là mình vô lý đấy, thì sao nào?"

Vân An bị thái độ bất cần của cô làm cho tức giận, nàng định nói gì đó nhưng lại mím môi, viền quai hàm căng cứng, vẻ mặt không vui. Tần Tranh không để ý đến Vân An, cô ngồi xuống trước bàn ăn. Cháo đã nguội bớt, cô dùng muỗng khuấy lên, hương thơm của gạo quyện với hương thơm của bánh bao. Tần Tranh ngẩng đầu, lấy một cái bánh bao ở trong đĩa, cúi đầu ăn.

Hai người không ai nói với ai câu nào, cứ thế dùng bữa cách một cái bàn.

Việc Vân An ăn cơm ở đây là do Tần Tranh quyết định.

Sau khi mối quan hệ của hai người bước vào giai đoạn mập mờ, Tần Tranh cứ nằng nặc kéo Vân An về nhà ăn cơm hai lần. Lúc đó Tần Quế Lan mới biết bình thường Vân An toàn tự nấu ăn ở nhà, bà ngạc nhiên: "Con đã học lớp 12 rồi, sao lại tự nấu cơm được chứ, tốn thời gian lắm. Sau này, con cứ đến ăn cùng Tranh Tranh đi. Yên tâm, Tranh Tranh có thịt ăn thì dì nhất định cũng để dành cho con một phần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!