Hôn chùa ư?
Nàng hôn Tần Tranh, coi như là hôn chùa sao?
Vân An siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay Tần Tranh, lửa giận trong mắt không sao nén xuống được. Nàng không nghĩ ngợi gì mà xoay người rời đi. Vừa đi được hai bước, nàng lại nghĩ đến việc Tần Tranh ở một mình sợ tối, sợ ma, chắc chắn không dám vào. Nàng lạnh mặt quay lại, không đợi Tần Tranh dọn cỏ dại, cứ thế đi thẳng vào trong gác xép.
Tần Tranh ở phía sau nhìn hành động của Vân An, chớp mắt.
Cô đi theo sau Vân An, cũng vào trong gác xép.
Gác xép không lớn lắm, có hai tầng, đứng phía trên thì có thể nhìn thấy những mảnh ngói đỏ và hàng gai nhọn dựng đứng trên tường rào của trường. Có lần Tần Tranh ngồi trong gác xép, than phiền với Vân An: "Nhà trường làm cái này chi vậy?"
Vân An nói: "Chắc là sợ học sinh trèo tường ra ngoài."
"Ai mà nghĩ quẩn đi trèo tường chứ." Tần Tranh nói: "Cao thế này, nhảy xuống không gãy chân à."
Sau này đến trường lấy đồ vào kỳ nghỉ, cô đã thử một lần, không gãy.
Tần Tranh mím môi, tiếp tục đi lên. Trong gác xép rất bẩn, một vòng ghế dùng để ngồi đều phủ đầy bụi, đến chỗ đặt chân cũng không có. Vân An đứng phía trên, quay đầu hỏi cô: "Cậu muốn đến đây làm gì?"
Tần Tranh vẫn chưa nói.
Vân An nói: "Chỉ để nói với mình chuyện hôn chùa thôi à?"
Tần Tranh:...
Có thể bỏ qua chủ đề này được không?
Cô vốn muốn cùng Vân An đến đây để tìm lại ký ức ngày xưa. Lần đó nhớ không lầm, cô cứ dính lấy Vân An, Vân An thấy cô nhát gan mà lại muốn lên, nàng cười: "Lỡ như bên trong thật sự có ma thì phải làm sao đây?"
Cô nói: "Cậu bớt nói vài câu là được!"
"Lỡ như thì sao." Nàng hỏi: "Tranh Tranh, cậu từng thấy ma chưa?"
Cô nói: "Tất nhiên là chưa thấy, cậu thấy rồi à?"
"Mình cũng chưa thấy." Vân An nói: "Cho nên mình không sợ. Cậu sợ như vậy, cậu thấy rồi hả?"
Cô cạn lời: "Ai nói nhất định phải thấy thì mới có thể sợ? Sợ hãi là một loại cảm xúc, cậu có hiểu không! Thật không biết cậu đi học kiểu gì nữa!"
Vân An hỏi cô: "Vậy cậu có tin trên đời này có ma không?"
Tần Tranh bây giờ nghĩ kỹ lại, trước kia cô hoàn toàn không tin, nhưng bây giờ thì thật sự có chút tin rồi. Cô hỏi Vân An: "Cậu có tin trên đời này có ma không?"
Vân An quay đầu nhìn cô, không chút do dự: "Không tin."
Đúng vậy, cô suýt nữa thì quên mất, Vân An là người kiên định với chủ nghĩa duy vật, sao có thể tin trên đời này có ma được chứ. Nếu cô nói với Vân An, cô là người trùng sinh, từ tương lai quay trở về, liệu Vân An có lôi cô đến viện nghiên cứu không? Hay là cho rằng cô bị bệnh?
Tần Tranh nghĩ đi nghĩ lại thấy buồn cười, cô bật cười thành tiếng.
Vân An vẫn đang nhìn cô.
Tần Tranh nghiêm mặt lại.
Vân An nói: "Hôn chùa vui đến vậy sao?"
Có thôi đi không?
Tần Tranh nghiến răng, véo vào bên hông Vân An.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!