"Tôi muốn kiện nó!" Cô Chu vội vàng chạy tới, mời Vương Mỹ Tâm sang văn phòng khác. Cửa vừa đóng, Vương Mỹ Tâm lập tức phát hỏa: "Sao lại có đứa trẻ trơ trẽn như vậy, đây mà là học sinh sao? Đây là ung nhọt của xã hội! Không được, tôi muốn kiện nó! Tôi muốn tống nó vào tù!"
Cô Chu nghe vậy liền lạnh mặt: "Chị kiện ai?"
Vương Mỹ Tâm nói: "Chính là nó!"
Bà ta chỉ vào Khương Nhược Ninh
- người cùng được mời vào văn phòng. Khương Nhược Ninh chẳng hề để tâm: "Bà cứ kiện đi! Bà kiện thì tôi sẽ kể hết những chuyện các người làm ra trước tòa!"
"Mày! Ác độc! Mẹ mày dạy mày thế nào hả?" Vương Mỹ Tâm nói: "Ba mẹ mày không dạy mày kính già yêu trẻ à?"
"Dạy chứ." Khương Nhược Ninh không chịu yếu thế: "Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi kính già yêu trẻ, nhưng mấu chốt là bà đâu phải dạng đó, ngay cả con gái mình mà bà còn bán, bà có còn là người không?"
Đối với loại người như Vương Mỹ Tâm, Khương Nhược Ninh đã thấy nhiều. Từ nhỏ cô ấy không có ba, biết bao nhiêu kẻ muốn bắt nạt mẹ con cô ấy, đều bị cô ấy mắng cho lui. Còn có những gã đàn ông muốn động tay động chân với mẹ cô ấy, đều bị cô ấy xách chổi đuổi ra ngoài. Mẹ Khương Nhược Ninh nói cô ấy từ nhỏ đã đanh đá, cô ấy cũng chẳng để ý. Cô ấy chỉ biết, người cô ấy quan tâm, không thể chịu ấm ức được!
Bạn bè của cô ấy cũng không thể chịu ấm ức!
Vì vậy Khương Nhược Ninh mới tức giận đến thế, chẳng hề giữ chút thể diện nào. Hôm nay dù mẹ cô ấy có ở đây, cô ấy cũng sẽ làm ra chuyện như vậy. Nếu cứ để mặc Vương Mỹ Tâm làm mình làm mẩy và bịa đặt, vậy thì đến lúc ra khỏi cửa văn phòng, ai biết được lời đồn sẽ ra sao.
Kẻ đi giày sợ kẻ chân đất, kẻ chân đất sợ kẻ liều mạng.
Tuy Khương Nhược Ninh còn chưa đến mức nghiêm trọng như vậy, nhưng cô ấy biết điểm yếu của cặp vợ chồng này: "Còn nữa, các người muốn kiện tôi thì cứ kiện đi, không sao cả. Nếu tôi bị các người kiện đến mức không đi học được, tôi sẽ ngày ngày cầm loa đến trường Trung học số 1 gào lên, con trai các người không biết xấu hổ hút máu chị nó! Ăn thịt chị nó!"
Cặp vợ chồng này nghe thấy lời đó mới hơi bình tĩnh lại, mặt mày sa sầm nhìn nhau.
Lúc này cô Chu mới lên tiếng: "Hai vị ngồi đi."
Vương Mỹ Tâm không vui nhìn cô Chu, nói: "Không có gì đáng để ngồi hết." Bà ta đi đến trước mặt Diệp Dư: "Mày có theo tao về nhà không?"
Diệp Dư ngẩng đầu, nói: "Mẹ, con muốn đi học."
"Được." Vương Mỹ Tâm tức đến nỗi bật cười: "Được lắm."
"Mày đi học đi." Bà ta tức tối: "Mày cứ đi học. Mày muốn đi học phải không? Mày cứ học đi, để tao coi không có học phí, không có tiền sinh hoạt, thì mày lấy gì mà đi học!"
Người đàn ông kéo Vương Mỹ Tâm một cái, bà ta không nhìn bọn họ nữa, xoay người định đi. Cô Chu "Này" một tiếng: "Mẹ Diệp Dư!"
Vương Mỹ Tâm trầm mặt đi đến cửa, mở cửa rồi bỏ đi. Cô Chu đứng phía sau bọn họ, nhìn bóng lưng cặp vợ chồng rời đi. Cô quay đầu lại, Khương Nhược Ninh bĩu môi, cô Chu nói: "Nhìn xem em đã làm ra trò hay gì!"
Khương Nhược Ninh nói: "Em làm sao ạ?"
Cô ấy nói: "Cô Chu, cô đừng có thiên vị quá chứ, cặp vợ chồng đó không phải người, sao cô có thể thiên vị họ được ạ?"
"Cô đây là thiên vị sao?" Cô Chu cũng bị Khương Nhược Ninh chọc tức đến nỗi bật cười: "Cô đây là lo cho Diệp Dư. Giờ em ấy biết về nhà thế nào? Ba mẹ em ấy không cho học phí và tiền sinh hoạt, làm sao em ấy đi học được?"
"Họ dám không cho sao!" Khương Nhược Ninh nói: "Bọn họ không cho thì chúng ta đến cổng trường Trung học số 1 gào..."
"Em gào cái gì?" Cô Chu nói: "Em nghĩ giáo viên trường Trung học số 1 sẽ để em đứng đó la hét à? Ba mẹ em ấy không biết, em lừa thì thôi đi, em cũng ngây thơ như vậy sao?"
Khương Nhược Ninh rụt vai lại.
Cô Chu tận tình khuyên nhủ: "Còn nữa, sau này em ấy lên đại học thì sao? Em chỉ hả hê nhất thời, nói cho sướng miệng, em cũng phải nghĩ cho hoàn cảnh của Diệp Dư chứ."
"Em rất ổn, thưa cô Chu." Diệp Dư không nỡ nhìn cô Chu phê bình Khương Nhược Ninh. Diệp Dư
- người chưa từng làm trái lời giáo viên
- chủ động đứng ra nói: "Em không sao đâu ạ, cuối tuần em có thể đi làm thêm công việc lặt vặt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!