Chương 46: Mau tới đây

Không cần Tần Tranh trả lời, nhìn vẻ mặt cô là Vân An biết mình đoán đúng rồi. Nàng đã thấy giấc mơ của Tần Tranh sao?

Thật không thể tin nổi.

Giọng Tần Tranh rất căng thẳng, như chai nhựa bị siết chặt trong lòng bàn tay cô. Tần Tranh hỏi: "Cái này cũng là cậu mơ thấy à?"

Vân An vẫn nhìn cô, gật đầu.

Tần Tranh ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt Vân An, hỏi: "Còn mơ thấy gì nữa?"

Vân An hơi cau mày, ánh mắt thoáng qua chút mờ mịt. Tần Tranh nhếch mép, như cười như không: "Không còn gì nữa sao?"

Vân An thấy dáng vẻ này của cô, không khỏi gọi: "Tranh Tranh à..."

"Mơ thêm chút nữa đi!" Tần Tranh nói: "Vân An, mơ thêm chút nữa."

Mơ nhiều thêm chút nữa đi.

Mơ thấy, rồi nhớ ra tất cả.

Nhớ ra vì sao lại rời xa cô.

Đã đi đâu.

Vì sao bảy năm trời, không cho cô một tin tức nào.

Mơ nhiều thêm chút nữa.

Cho bảy năm của cô, một câu trả lời.

Tần Tranh quay mặt đi, Vân An theo phản xạ muốn kéo tay cô lại. Tần Tranh hất ra, đứng quay lưng với Vân An, hỏi: "Sao đột nhiên lại mơ thấy?"

Vân An không giấu giếm, nói: "Mình vừa nhìn cậu trên sân khấu— Cho nên—"

Nhìn cô ở trên sân khấu, nên mơ thấy chuyện cô làm người mẫu?

Logic gì vậy?

Lúc cô và Vân An xa cách thì họ còn chưa tốt nghiệp cấp ba, sao Vân An có thể biết cô tốt nghiệp xong thì làm người mẫu chứ?

Hay là, nàng từng đến xem cô?

Tần Tranh đột nhiên nhớ tới lần cô tham gia buổi trình diễn thời trang của Thời Tuế, Thời Tuế nói hình như cô ấy nhìn thấy Vân An, lúc đó cô đã ở lại thành phố xa lạ ấy thêm nửa tháng, sau đó thì cứ ngỡ Thời Tuế nhìn nhầm.

Là thật sự nhìn nhầm.

Hay là, Vân An thật sự đã từng tới.

Nàng từng tới, vậy mà không để lại cho cô một lời nhắn nào ư?

Sao nàng có thể nhẫn tâm đến vậy?

Tần Tranh muốn quay đầu lại, hung hăng dùng một quyền đấm chết Vân An! Tay cô siết chặt, rồi lại cố nén sự kích động, vành mắt nóng đỏ, cơ thể căng cứng, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

"Tranh Tranh!" Giọng Khương Nhược Ninh từ ngoài cửa truyền đến, Tần Tranh cúi đầu, nhanh chóng dùng tay gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt. Cô cúi gằm mặt, quay người lướt qua Vân An. Khương Nhược Ninh thấy cô bước nhanh ra ngoài, hỏi: "Cậu đi đâu đó?"

Tần Tranh nói: "Rửa mặt!"

Cô lao vào nhà vệ sinh của hội trường, mở vòi nước, hai tay vốc nước lạnh tạt lên mặt, từng luồng hơi lạnh từ da mặt thấm vào cơ thể. Cô lạnh đến nỗi run lên, cuối cùng cũng lấy lại được chút lý trí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!