Chương 45: Nằm mơ

Kiếp trước, Vân An cũng từng cãi nhau với Khương Nhược Ninh. Tuy Vân An không nói nhiều, nhưng khi cần tranh luận đúng sai, Vân An chưa bao giờ lùi bước. Khương Nhược Ninh cũng giống nàng, dù không có lý cũng phải cố tranh ba phần. Có lần cuối tuần bọn họ ra ngoài chơi, lúc mua quần áo, hai người vì một màu sắc mà tranh cãi.

Khương Nhược Ninh nói: "Màu đỏ đẹp, Tranh Tranh cậu nên mặc màu đỏ, rất tươi tắn."

Vân An nói: "Màu xanh lam đẹp, màu đó tôn da cậu."

Khương Nhược Ninh: "Ý cậu là màu đỏ không tôn da cậu ấy?"

Vân An nói: "Ý cậu là cậu ấy mặc màu xanh lam không đẹp?"

Khương Nhược Ninh: "Mình nói vậy hồi nào!"

Vân An: "Thế mình nói vậy bao giờ!"

Khương Nhược Ninh: "Mình không quan tâm, tóm lại màu đỏ vẫn đẹp."

Vân An cũng hầm hừ.

Cuối cùng, cô chẳng nghe theo ai, mua một chiếc màu trắng. Trên đường về, hai người nhìn nhau không vừa mắt, cứ thúc giục đối phương về nhà đi. Cô một tay khoác một người, lúc kết thúc buổi đi chơi, cô ôm lấy cánh tay Vân An, đi bên cạnh Vân An, nghe nàng nói: "Màu xanh lam đẹp."

Cô nói: "Nhưng cậu thích màu trắng."

Vân An hơi ngẩn ra, nhìn cô.

Cô cười: "Mình mua màu cậu thích."

Vân An nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ là bàn tay ôm eo cô siết chặt đến lạ thường.

Tần Tranh nghe hai người tranh cãi nảy lửa, khẽ nhếch môi.

Khương Nhược Ninh nhụt chí: "Lười nói chuyện với cậu."

Vân An quay đầu: "Mình cũng lười nói chuyện với cậu."

Tần Tranh nhoài người ra, tới trước mặt hai người: "Cãi xong rồi à?"

Khương Nhược Ninh nói: "Có cãi nhau đâu, giao lưu thân thiện thôi."

Đã giao lưu đến mức mặt đỏ tai hồng rồi mà còn thân thiện nỗi gì. Tần Tranh cười: "Giao lưu ra kết quả chưa? Hai cậu ai là đồ thần kinh?"

Khương Nhược Ninh nói: "Mình—"

Cô ấy hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào Tần Tranh, nghiến răng nghiến lợi.

Vân An cũng tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Tần Tranh. Tần Tranh cười như không cười, khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt vui vẻ. Vân An thấy Tần Tranh cười thì cũng cười theo, vai nàng đột nhiên bị ai đó đẩy một cái, Khương Nhược Ninh nói: "Đổi chỗ, mình đánh chết cậu ấy!"

Vân An không động đậy.

Khương Nhược Ninh chọc vai nàng: "Đổi chỗ coi!"

Vân An: "Không đổi."

Tần Tranh nghe cuộc tranh cãi mới, ngoáy ngoáy lỗ tai. Chuông tan học đúng giờ vang lên, cô Chu từ trong lớp đi ra, ba người đứng thẳng lại. Cô Chu tính răn dạy, nhưng đối diện với gương mặt ba người thì lại không sao nổi giận được, cuối cùng khẽ quát một tiếng: "Về lớp đi!"

Cũng không biết xấu hổ!

Đứng ngoài rồi mà còn không yên phận!

Cô Chu nhìn bóng lưng bọn họ, vừa tức vừa buồn cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!