Chương 44: Giao lưu

Tần Tranh thấy tay Diệp Dư thì giật nảy mình, máu trong lòng bàn tay rỉ ra từ kẽ ngón, mu bàn tay cũng chi chít những đường hằn đầy máu, trông mà kinh hãi. Tần Tranh lập tức kéo cô ấy vào nhà, nói: "Sao lại ra nông nỗi này?"

Diệp Dư nói: "Xin lỗi, mình không cẩn thận làm đứt rồi."

Tần Tranh nói: "Thế thì cậu cũng không cần nắm chặt như vậy."

Cô muốn gỡ mặt treo ra khỏi tay Diệp Dư, liếc thấy thì mép mặt treo đã đâm rách da, găm vào thịt. Tần Tranh nhìn mà dựng cả tóc gáy, rõ ràng người bị thương không phải cô, nhưng cô lại thấy đau không chịu nổi.

Cô nói: "Cậu đợi chút."

Diệp Dư ngoan ngoãn đứng yên.

Tần Tranh lục tung đồ đạc, tìm thấy hộp thuốc ở trong tủ. Tần Quế Lan nghe thấy tiếng động ngoài cửa, bà mở cửa phòng ra, thấy một cô bé xa lạ thì ngẩn người: "Tranh Tranh? Đây là?"

"Mẹ, đây là bạn học của con." Tần Tranh nói: "Cậu ấy tên Diệp Dư, nhà cách đây ba dãy phố phía sau. Tay cậu ấy bị thương, con đang khử trùng cho cậu ấy ạ."

Tần Quế Lan vừa nghe liền vội đi tới, cúi đầu nhìn, xót xa vô cùng: "Ôi trời, sao máu chảy nhiều thế này. Tranh Tranh, con đi lấy bột thuốc cầm máu lại đây."

Diệp Dư đỏ mặt: "Dì ơi, hết chảy máu rồi ạ."

Tần Quế Lan nhìn vết thương nhỏ vẫn đang rỉ máu, nói: "Vẫn còn đang chảy máu đây này, có đau không con?"

Bà nhìn Diệp Dư với ánh mắt quan tâm, Diệp Dư nói: "Không đau ạ."

So với việc mặt treo bị hỏng khiến lòng cô ấy đau nhói từng cơn, tay cô ấy lại không có chút cảm giác nào. Tần Quế Lan nghe vậy thì tưởng cô ấy không muốn người khác lo lắng, bèn nói: "Đứa bé này ngoan quá, nếu tay Tranh Tranh bị thế này, chắc nó phải khóc long trời lở đất mất."

Tần Tranh lấy bột cầm máu tới, đưa cho Tần Quế Lan, phản bác: "Con khóc long trời lở đất hồi nào chứ?"

"Năm ngoái đó, con ngã một cái, bị thương ở chân, cứ một hai để mẹ cõng về nhà. Mẹ không cõng, có phải con ngồi lì ngoài đường không chịu về không?" Tần Quế Lan kể vanh vách như đang đếm của quý trong nhà: "Còn Tết năm kia nữa..."

Tần Tranh quay đầu đi, giọng không vui: "Được rồi, được rồi, toàn là chuyện từ mấy năm trước rồi."

"Dù bao nhiêu năm, mẹ đều sẽ nhớ kỹ." Tần Quế Lan nói xong thì nghiêng đầu nhìn Tần Tranh, cười hiền hậu. Diệp Dư ngước mắt, trông thấy ánh mắt Tần Quế Lan nhìn Tần Tranh, một sự hâm mộ chưa từng có như thác lũ trút xuống, nhấn chìm cô ấy.

Vương Mỹ Tâm cũng thường dịu dàng nhìn Diệp Khải Trình, nhưng cô ấy chưa bao giờ hâm mộ Diệp Khải Trình.

Nhưng khoảnh khắc này, cô ấy rất hâm mộ Tần Tranh.

Tần Tranh cúi đầu: "Hơi đau đấy, cậu ráng chịu một chút nhé."

Lòng bàn tay Diệp Dư đau nhói, cô ấy cắn răng, nghe Tần Tranh nói: "Lần sau nếu bị hỏng, cậu tìm Khương Nhược Ninh xin cái khác, để tay bị thương thì không đáng chút nào."

Diệp Dư cúi đầu, đầy vẻ áy náy: "Mình xin lỗi."

"Không sao." Tần Tranh hỏi: "Cô Chu có liên lạc với cậu không?"

Diệp Dư nói: "Ừm, tối cô Chu có nhắn tin cho mình."

Tần Quế Lan nhận ra hai người có chuyện muốn nói, bà đứng dậy bảo: "Để mẹ đi rót cho các con ly nước."

Tần Tranh nói: "Mẹ, mẹ mau đi ngủ đi, con nói chuyện với cậu ấy vài câu thôi ạ."

Tần Quế Lan nói: "Được, muộn quá rồi, con bảo bạn ở lại nhà mình đi."

Tần Tranh gật đầu: "Con biết rồi ạ."

Sợ làm phiền Tần Quế Lan nghỉ ngơi, cô dứt khoát kéo Diệp Dư vào phòng mình. Diệp Dư đứng ở cửa phòng, phòng của Tần Tranh cũng không lớn lắm, nhưng rất ấm cúng. Bộ chăn ga bốn món màu trắng, đầu giường có một con búp bê vải có thể ôm được. Diệp Dư như lạc vào phòng công chúa, cứ đứng ngây ra đó. Tần Tranh nói: "Vào đi chứ, cậu đứng đó làm gì?"

Cô vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình: "Đến đây ngồi nè, vừa nãy tay cậu vẫn chưa dán băng cá nhân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!