Chương 43: Thật giả

Vân An, không thể nào không biết ý nghĩa của câu này.

Trừ phi nàng không phải Vân An.

Nhưng nếu nàng không phải Vân An.

Thì sao lại biết thói quen nhỏ khi Vân An hôn cô chứ?

Dường như có người đang đấu trí trong đầu Tần Tranh, hai bên đánh nhau, bên trái một đấm, bên phải một đấm, đánh đến mức đầu cô đau nhức. Tần Tranh gục đầu xuống bàn, cụng đầu hai cái không nặng không nhẹ. Lưng cô bị ai đó chọc chọc, cô tưởng là Khương Nhược Ninh, quay đầu lại thì thấy Vân An đưa cho cô một quyển vở.

Tần Tranh cụp mắt xuống.

Không cần mở quyển vở ra cô cũng biết là gì. Đó là vở truyền tin của hai người.

Mỗi lần tự học buổi tối, hai người không tiện nói chuyện, lúc nào cũng dùng cách này để giao tiếp. Cô viết xong đưa cho Vân An, Vân An viết xong lại đưa cho cô. Thầy cô kiểm tra thì cũng không sợ, mặt trước vở chi chít bài tập, chỉ có mấy trang cuối dùng để viết những lời thầm kín.

Cô gần như quên mất chuyện này thì Vân An lại lấy nó ra.

Cô không nhận, Vân An đặt quyển vở lên bàn cô. Tần Tranh nhìn chằm chằm vào quyển vở đã ố vàng, cuối cùng vẫn mở ra.

Vân An viết:[Câu nói vừa rồi, có ý gì vậy?]

Tần Tranh lập tức trả lời nàng:[Không có ý gì cả.]

Vân An nhận lấy vở, xem câu trả lời của Tần Tranh, nhíu mày. Nàng rõ ràng thấy Tần Tranh không vui, vì nàng không hiểu câu nói đó mà không vui, nhưng nàng thật sự không biết nó có nghĩa là gì.

Hôm nay trời mưa rồi?

Hôm nay đâu có mưa đâu?

Hôm qua cũng không.

Vân An nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nào hiểu được, lại thấy Tần Tranh phồng má giận dỗi, nàng mím môi, nghiêng đầu hỏi Khương Nhược Ninh: "Cậu có biết, 'hôm nay trời mưa rồi', có nghĩa là gì không?"

Khương Nhược Ninh đang chuyền giấy với Thời Tuế, nghe Vân An nói vậy liền buột miệng: "Là sao?"

Vân An:...

Nàng không nên hỏi Khương Nhược Ninh mới phải.

Khương Nhược Ninh ném một mẩu giấy trúng ngay đầu Thời Tuế, cô ấy còn chưa kịp vui mừng thì cô Chu hét một tiếng: "Khương Nhược Ninh!"

Cả người cô ấy run lên, lập tức đứng dậy.

Còn một tên đầu sỏ nữa: "Thời Tuế!"

Cô Chu không vui: "Ra ngoài đứng cho cô!"

Thời Tuế cúi đầu đi đằng trước, Khương Nhược Ninh đi theo sau. Trước khi đi, Khương Nhược Ninh nhăn mặt, mếu máo làm mặt quỷ với Tần Tranh. Tần Tranh chẳng buồn nhìn, cúi đầu làm bài kiểm tra.

Nhưng khổ nỗi trên tờ đề kiểm tra toàn là gương mặt của Vân An, Tần Tranh nghiến răng muốn xé nát nó!

Tan học, cô quay đầu lại, tức giận nhìn Vân An. Vân An chớp mắt, không hiểu ánh mắt của cô, ngơ ngác hỏi: "Cậu sao vậy?"

Tần Tranh hừ một tiếng, xoay người, quay lưng về phía Vân An.

Hết giờ học, Thời Tuế và Khương Nhược Ninh bị mời đến văn phòng. Khương Nhược Ninh chắp hai tay ở sau lưng, cô Chu uống một ly nước: "Nói gì thế, kể cho cô nghe với nào?"

Khương Nhược Ninh thấy vậy liền bắt chuyện thật: "Cô Chu, cô có biết chuyện Diệp Dư nghỉ học không ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!