Cơ thể Tần Tranh cứng đờ, bị hơi thở quen thuộc bao bọc, dưới chóp mũi là mùi hương của Vân An. Bị bịt mắt, cô dường như quay lại khoảng thời gian nồng nhiệt nhất với Vân An. Sau nụ hôn đầu, Vân An hôn cô nhưng lại không dám dùng quá nhiều sức, cẩn thận từng chút một đến mức cô phải bật cười chế nhạo: "Mình là búp bê vải chắc? Cậu không thể dùng chút sức ôm mình sao?"
Kể từ đó, mỗi lần được Vân An ôm hôn, eo cô đều bị siết sắp gãy.
Sức lực quen thuộc bên hông, sự tiếp xúc quen thuộc nơi đầu lưỡi, và hương vị ngọt ngào lại mềm mại, Tần Tranh thậm chí quên mất việc trong phòng riêng hẳn là còn có Khương Nhược Ninh và Diệp Dư. Đầu óc Tần Tranh mơ màng, đầu lưỡi phản ứng nhanh hơn cả não. Khi Vân An hôn lên đôi môi mỏng của cô, đầu lưỡi cô đảo qua, phác họa bờ môi Vân An.
Vân An sững sờ.
Nàng cúi đầu, khuôn mặt Tần Tranh đỏ ửng, nàng không nhìn thấy đôi mắt kia, nhưng chắc hẳn chúng đang long lanh ngấn nước.
Những cảm xúc vẫn luôn bị kiềm nén trong cơ thể có dấu hiệu sắp bùng nổ. Đầu lưỡi Tần Tranh lướt qua môi Vân An, như thể lướt qua cả linh hồn nàng. Vân An cúi đầu xuống, lần thứ hai hôn Tần Tranh.
Nụ hôn đầu đi qua, Vân An hôn Tần Tranh quá cẩn trọng, Tần Tranh không thỏa mãn, mỗi lần trước khi Vân An rời đi, cô đều dùng đầu lưỡi níu kéo nàng. Đây là hành động nhỏ theo thói quen của cô, giờ đây nó lại trở thành đòn bẩy khơi dậy những h*m m**n thầm kín của Vân An. Khi Tần Tranh nhận ra mình vừa làm gì, cô bừng tỉnh, vừa định kêu lên: "Vân... Ưm..."
Khác với nụ hôn vừa rồi, lần này như gió thu cuốn hết lá rụng, Vân An vơ vét sạch sẽ mọi mật ngọt nơi đầu lưỡi, thậm chí trong khoang miệng Tần Tranh. Tần Tranh bị nàng m*t đến nỗi thở hổn hển, hương vị quen thuộc tràn ngập cơ thể. Một tay Tần Tranh vốn định đẩy Vân An ra, nhưng giờ lại nắm lấy vạt áo bên hông nàng. Một tay Vân An ôm cô, tay kia nắm lấy cổ tay cô. Nàng thả lỏng, để mặc cánh tay cô từ từ hạ xuống, rồi bẻ quặt tay cô ra sau lưng.
Cơ thể Tần Tranh ngửa về phía trước, ngẩng đầu, đầu lưỡi bị truy đuổi không ngừng, quấn quýt không rời.
Đây là tư thế Vân An thích nhất.
Đây là cách Vân An thích hôn cô nhất.
Trong lòng Tần Tranh dâng lên một cảm giác khó tả, đầu răng cô dùng sức, cắn lấy đầu lưỡi Vân An. Vân An đau nhưng cũng không buông cô ra, vẫn ôm cô thật chặt. Hai b* ng*c m*m m** của họ ép vào nhau đến biến dạng, Tần Tranh cảm thấy không thở nổi, cô vỗ vào lưng Vân An.
Trước khi buông cô ra, môi Vân An áp sát vào khóe môi cô, cắn nhẹ lên phần thịt non bên khóe môi.
Hành động này, thật quen thuộc.
Tần Tranh ngẩn người.
Vân An buông cô ra.
Lúc này vành mắt Tần Tranh nóng ran. Cô không kịp hỏi về nụ hôn vừa rồi, mà chất vấn Vân An: "Cậu đã đi đâu?"
Vân An không hiểu, kéo giãn khoảng cách với Tần Tranh. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và ngấn lệ của Tần Tranh, Vân An mấp máy môi: "Tranh Tranh."
"Cậu đã đi đâu?" Tần Tranh hỏi nàng: "Vân An, cậu đã đi đâu?"
Vân An nói: "Mình, mình không đi đâu cả."
Sau nụ hôn, giọng nàng vẫn còn khô khốc: "Tranh Tranh, cậu sao vậy?"
Tần Tranh đối diện với ánh mắt mờ mịt của nàng thì giật mình một cái, lập tức đứng lên. Vân An vừa định đứng lên theo thì bị Tần Tranh đẩy mạnh, ngã ngồi xuống ghế sô pha! Vân An ngửa đầu, cơ thể Tần Tranh khẽ run, cô cố gắng kiềm chế nhưng không thể, cuối cùng cô đỏ mắt, cúi đầu chạy ra khỏi phòng riêng!
Vân An đứng phía sau, ánh mắt ngơ ngác, mấy giây sau mới hoàn hồn, lập tức đuổi theo.
Tần Tranh vừa ra ngoài liền nghe thấy Khương Nhược Ninh gọi cô: "Tranh Tranh?"
Trên tay cô ấy vẫn còn cầm đồ ăn vặt mà quán karaoke tặng. Tần Tranh cúi đầu đi thẳng, Khương Nhược Ninh "Nè" một tiếng: "Cậu đi đâu đó?"
Tần Tranh không để ý đến cô ấy, đi vào nhà vệ sinh, cánh cửa đóng sầm lại một cái rầm!
Lưng cô dựa vào cửa.
Đó chính là Vân An!
Là Vân An!
Cô có thể cảm nhận được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!