Chương 41: Hôn lấy

Cố ý, chắc chắn là nàng cố ý! Tần Tranh thầm nghĩ. Cô ngồi thẳng người lên, ngẫm lại thì thấy buồn cười. Một người đã tốt nghiệp mấy năm như cô, mà lại không nhìn thấu được tâm tư của Vân An. Tối qua không nhìn thấu, bây giờ cũng không nhìn thấu.

Tần Tranh không ngờ chuyện của Lâm Thụ có liên quan đến Vân An.

Kiếp trước không xảy ra chuyện như vậy, cũng không dùng đến những mối quan hệ này. Sau khi Vân An rời đi, thế giới của cô ngoài việc học ra, thì chẳng còn lại gì cả. Một tháng hay một năm, đối với cô cũng không quan trọng nhiều đến thế. Người bên cạnh đến rồi lại đi, ngoài Khương Nhược Ninh bầu bạn, cô muốn kết thân với những người khác thì cũng không thể thân thiết được.

Không phải là Khương Nhược Ninh chưa từng giới thiệu đối tượng khác cho cô. Năm hai đại học có buổi giao lưu, cô không chịu đi, Khương Nhược Ninh nói: "Đừng tự giày vò mình nữa có được không? Có khi Vân An người ta ở nước ngoài ăn sung mặc sướng, trái ôm phải ấp rồi!"

Cô không có sức phản bác, đi theo Khương Nhược Ninh đến buổi giao lưu. Quá ồn ào, quá hỗn loạn, cô rất không thích, Khương Nhược Ninh rõ ràng cũng không thích, chỉ vì cô mà cô ấy mới ở lại đó. Hai người ngồi xuống chưa đầy mười phút thì đã chuồn mất.

Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch. Ở buổi giao lưu, cô vẫn quen được một cô gái, cô ấy mặc váy liền màu trắng, đi một đôi giày trắng, trắng trẻo sạch sẽ, không trang điểm. Ở một buổi giao lưu như vậy, cô ấy có chút khác biệt.

Cô sớm đã chú ý tới, không ngờ cô gái kia cũng để tâm tới cô. Thấy cô định đi, cô gái kia bèn đi theo họ ra khỏi buổi giao lưu, còn xin phương thức liên lạc của cô. Cô không cho, nhưng Khương Nhược Ninh thì cho.

Về nhà, cô giận dỗi với Khương Nhược Ninh.

Khương Nhược Ninh nói: "Đủ rồi Tranh Tranh, cậu còn muốn vì Vân An mà ở vậy thủ tiết nữa sao? Các cậu chia tay rồi! Là cậu ta không cần cậu nữa! Cậu sống có tốt không, có vui vẻ không, cậu ta đều không quan tâm! Cậu có thể vì bản thân mình, vui vẻ một chút có được không?"

Cô ngơ ngác nhìn Khương Nhược Ninh.

Khương Nhược Ninh nói: "Cứ coi như là vì mẹ nuôi, vì tụi mình

- những người còn quan tâm cậu, cậu vui vẻ một chút có được không?"

Cô vẫn luôn cảm thấy cuộc sống của mình rất vẹn toàn, rất vui vẻ, nhưng Khương Nhược Ninh nói: "Tranh Tranh, đã rất lâu rồi mình không thấy cậu cười như trước kia nữa."

Cô hoàn toàn không nhận ra.

Sau đó cô gái kia thật sự hẹn gặp cô, cô cũng đi. Cô gái kia ngỏ lời muốn hẹn hò với cô, cô nghĩ đi nghĩ lại lời Khương Nhược Ninh nói cả vạn lần, nhưng vẫn từ chối. Cô gái kia cũng không giận, còn giới thiệu việc làm cho cô, cuối cùng cô vào công ty quản lý của gia đình cô gái ấy. Đó là người bạn mà ngoài Khương Nhược Ninh ra, cô còn có thể trò chuyện đôi lời thật lòng.

Khương Nhược Ninh bảo cô thử một lần xem, biết đâu có thể quên được Vân An.

Cô chưa từng nghĩ tới việc dùng cách hẹn hò với một người, để quên đi một người khác.

Điều này đối với cả ba người, đều là không có trách nhiệm.

Khương Nhược Ninh chọc vào trán cô: "Ý thức đạo đức mạnh như vậy, cậu không độc thân thì ai độc thân!"

Cô á khẩu, rồi bật cười.

Nghĩ lại.

Ý thức đạo đức của cô thật sự mạnh đến vậy sao?

Cũng không hẳn.

Chỉ là, cô không muốn quên Vân An thôi.

Tần Tranh quay đầu, qua lớp kính ở cửa sổ xe, cô thấy Vân An đang cúi đầu xem điện thoại. Xe lắc lư, thân hình Vân An cũng lắc lư. Vân An cảm nhận được ánh mắt, nàng ngẩng đầu lên. Tần Tranh nhìn ra cửa sổ xe, nàng thuận theo ánh mắt Tần Tranh nhìn ra cửa sổ xe, ánh mắt hai người chạm nhau trên cửa kính, không ai né tránh.

Xe xóc nảy một cái, mông Tần Tranh hơi nhấc lên, bả vai cô chợt bị ai đó đè xuống.

Tần Tranh nhớ lại lần đầu tiên cô cùng Vân An đi xe buýt. Bác tài xế lái xe rất dữ, phanh lại gấp, mỗi lần cua hay xóc nảy, cơ thể có thể bị giật bắn lên. Lúc đó không có chỗ ngồi, cô và Vân An ngồi một trước một sau. Cái mông lại một lần nữa bật lên rồi rơi xuống, cô xoa xoa cái mông đau nhức, phàn nàn với Vân An: "Bác tài này lái xe kiểu gì vậy trời, không biết có biết lái xe không nữa."

Vân An hỏi cô: "Sao vậy?"

Cô: "Mông sắp vỡ đến nơi rồi."

Vân An cong môi cười, không trả lời cô, nhưng đến lần xe xóc nảy tiếp theo, Vân An đặt hai tay lên bả vai cô, ấn cô xuống một chút, mông và ghế không tách rời. Cô quay đầu, Vân An nghiêng đầu cười với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!