Chương 40: Chóp mũi

Tần Tranh vốn chỉ lơ đãng liếc qua một chút, đọc xong câu nói này, cô liền kề sát điện thoại dưới mí mắt.

Trước đây, mình đã từng hôn cậu chưa?

Một câu nói khơi dậy vô vàn ký ức trong cô. Kể từ khi Vân An hôn cô để chứng minh bản thân không sợ bị lây bệnh, hễ hai người ở riêng, Vân An đều không bỏ lỡ cơ hội hôn cô. Lúc cùng làm bài tập, Vân An sẽ đợi cô viết xong rồi sáp lại gần, hôn lên khóe môi cô, nói: "Vất vả rồi."

Ở nhà cô còn xem như biết kiềm chế, sau Tết hai người sợ bị Tần Quế Lan phát hiện, bèn chuyển sang học ở nhà Vân An.

Không ít lần eo Tần Tranh sắp bị Vân An xoa đến gãy.

Giữa răng môi cô lại phảng phất vị ngọt ngào. Tần Tranh quay đầu nhìn về phía Vân An, ánh mắt vô thức dừng lại trên đôi môi mỏng của nàng. Môi của Vân An rất mềm, khác hẳn với đầu lưỡi hung hăng lại ngang ngược của nàng, khi chạm vào má và khóe môi nàng, Tần Tranh rất không tự chủ mà buông thả cho nàng.

Sau đó là bị nàng vơ vét sạch sẽ.

Người này.

Cổ họng Tần Tranh nghẹn lại, cô nhìn chằm chằm vào màn hình, bàn tay gõ chữ vô cùng do dự, cuối cùng nhét điện thoại trả lại cho Vân An, mở cửa buồng vệ sinh, hỏi nàng: "Sao cậu lại hỏi vậy?"

Nhà vệ sinh yên tĩnh, nhưng Vân An không nói nhiều, chỉ kéo tay Tần Tranh ra khỏi đó. Hai người xuống lầu, đến băng ghế đá gần rừng cây nhỏ rồi ngồi xuống. Vân An hỏi cô: "Đã từng chưa?"

Tần Tranh cau mày: "Cái gì mà đã từng chưa?"

Lần này Vân An không do dự, hỏi thẳng: "Mình đã từng hôn cậu chưa?"

"Cậu!" Tần Tranh phản ứng lại: "Cậu vẫn chưa trả lời mình, sao cậu lại nghĩ rằng, cậu đã từng hôn mình?"

Thời điểm này, bọn họ, chưa từng hôn nhau.

Tại sao Vân An lại hỏi vấn đề này?

Sâu trong lòng Tần Tranh dâng lên cảm giác khó diễn tả bằng lời, đôi mắt cô nhìn Vân An chằm chằm.

Vân An nói: "Mình thấy mình hôn cậu."

Tần Tranh nhíu mày.

Vân An thấy vẻ mặt đó của cô, cũng biết lời mình nói lúc này rất khó hiểu.

Quả nhiên, Tần Tranh hỏi: "Cậu thấy cậu hôn mình?"

Tần Tranh nói: "Sao cậu thấy được?"

"Mình..." Vân An lựa lời, nghĩ ra được cách giải thích: "Nằm mơ thấy."

Vai Tần Tranh thả lỏng thấy rõ, cô hỏi: "Còn thấy gì nữa?"

Vân An nghĩ một lát: "Còn thấy mình nắm tay cậu, ôm cậu, hôn cậu."

Tần Tranh hoài nghi: "Chỉ có vậy thôi à?"

Vân An không chắc chắn gật đầu, ánh mắt nhìn Tần Tranh mang theo vẻ dò xét.

Tần Tranh không biết nên dùng biểu cảm gì để đối diện với Vân An.

Rốt cuộc đây là giấc mơ đen tối của Vân An.

Hay là Vân An thông qua giấc mơ, mơ thấy ký ức kiếp trước của họ? Nếu Vân An thật sự thông qua giấc mơ, mơ thấy chuyện kiếp trước của họ, thì tại sao chỉ mơ thấy những chuyện như hôn hít?

Nàng thích hôn đến vậy sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!