Chương 4: Nói lý

Nàng đang xin lỗi.

Tần Tranh nhìn chằm chằm con hạc giấy trong lòng bàn tay mà sững người. Tần Quế Lan trả tiền xong, bà tiến lại gần cô rồi nói: "Tranh Tranh, buổi tối mẹ nấu cháo, con có muốn ăn gì thêm không?"

Tần Tranh nói: "Sao cũng được ạ."

Tần Quế Lan nói: "Vậy hấp thêm ít bánh bao nhé. Nhà bà nội con vừa mới hấp hai hôm trước, là nhân con thích ăn đó."

Tần Tranh rất thích ăn những món làm từ bột mì, hai ông bà rảnh rỗi là lại tự tay hấp ít bánh bao và màn thầu mang qua. Sau này đi làm, Tần Tranh thường hay nhớ hương vị ấy. Cô gật đầu, Khương Nhược Ninh hỏi: "Mẹ nuôi, có phải nhân rau xanh với đậu phụ khô không ạ?"

Tần Quế Lan nói: "Đúng vậy, con cũng muốn ăn à?"

Bà cười nói, ánh mắt dịu dàng. Khương Nhược Ninh cười ngượng ngùng. Tần Quế Lan nói: "Được, hấp cho mỗi đứa hai cái." Nói xong, bà hỏi Vân An: "Dì của con vẫn chưa về đúng không?"

Vân An nói: "Dạ tối nay dì con không về."

Dì của Vân An là Vân Thụy, sống ngay bên cạnh nhà Tần Tranh. Bọn họ cũng không biết Vân Thụy làm nghề gì, chỉ biết là dì rất bận, một tuần không gặp được hai lần. Biết Vân An thường sang nhà Tần Tranh ăn cơm, Vân Thụy đã bàn với Tần Quế Lan để gửi tiền ăn. Dù Tần Quế Lan luôn nói không cần, nhưng bà không thể lay chuyển được Vân Thụy. Tần Quế Lan cũng nhận, thỉnh thoảng làm thêm đồ ăn cho hai đứa nhỏ.

Tần Quế Lan nói: "Vậy tối nay con cứ ăn ở đây đi, nhưng dì cũng không biết tối nay các con ăn ở đây nên không có chuẩn bị món khác."

"Dạ không sao đâu dì." Vân An nói: "Con thích ăn cháo mà."

Tần Quế Lan khen nàng: "Ngoan quá."

Vân An cúi đầu cười.

Khương Nhược Ninh nháy mắt ra hiệu với Tần Tranh. Hồi cô và Vân An có chút mập mờ là Khương Nhược Ninh đã phát hiện ra. Sau tiết tự học buổi tối, cô ấy kéo tay cô: "Khai thật đi, hai cậu có gì rồi đúng không?"

Lúc đó cô dễ ngại ngùng nên không chịu nói. Khương Nhược Ninh bảo: "Cậu không nói cho mình thì mình đi hỏi Vân An vậy."

Cô "Ơ kìa" một tiếng, kéo Khương Nhược Ninh lại, chỉ sợ cô ấy thật sự đi hỏi Vân An.

Ở độ tuổi 18, 19, đối mặt với tình cảm thì sẽ vừa e thẹn vừa ngượng ngùng. Cô chỉ cần nhìn thấy bóng lưng mảnh mai của người ấy là đã đỏ mặt.

Không giống như bây giờ.

Đỏ mắt.

Tần Tranh không để ý đến Khương Nhược Ninh, cúi đầu nói: "Mình đi tắm đây."

"Đi đi." Khương Nhược Ninh nói: "Có cần mình lấy đồ ngủ cho cậu không?"

Tần Tranh nói: "Để mình tự lấy."

Khương Nhược Ninh nhìn Tần Tranh vào phòng, cô cảm thấy tâm trạng Tần Tranh không tốt lắm, nhưng vừa mới ngất xỉu lại từ bệnh viện về nên cũng có thể hiểu được. Lúc Tần Tranh cầm đồ ngủ từ trong phòng đi ra, Khương Nhược Ninh nở nụ cười rạng rỡ với cô, nụ cười ấy rất có sức lan tỏa. Tần Tranh không khỏi cong cong mặt mày, sau đó vừa ngước mắt lên là đã đối diện với ánh mắt trong veo của Vân An. Cô siết chặt bộ đồ ngủ, Vân An vừa đi tới là cô liền cúi đầu đi vào phòng tắm.

Lúc cửa đóng lại, một con hạc giấy rớt xuống bên chân cô, rơi ra từ túi áo đồng phục. Tần Tranh nhặt nó lên. Hạc giấy Vân An gấp có một đặc điểm là rất phẳng phiu, phần đuôi nhọn, giống như một tác phẩm thủ công mỹ nghệ. Trong cái hộp ở phòng cô còn có ba con như thế.

Lần đầu tiên nhận được là không lâu sau khi vừa xác nhận mối quan hệ. Giờ nghỉ trưa thứ năm, cô từ căng

-tin về thì thấy Vân An đang đánh cờ tướng với bạn học. Lúc đó cô có chút không vui, liếc Vân An một cái, Vân An đang tập trung nên không nhìn cô. Khương Nhược Ninh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, chống cằm: "Cậu ấy biết đánh cờ nữa hả?"

Cô lầm bầm: "Có quỷ mới biết."

Khương Nhược Ninh hỏi: "Sao thế?"

Cô lắc đầu, không nhiều lời, nằm bò ra ngủ. Lúc cô tỉnh dậy thì ván cờ của Vân An đã kết thúc, nàng ngồi trước cô một chỗ. Thấy cô tỉnh, Vân An sáp lại gần. Cô quay mặt, đứng dậy rời đi, Vân An lập tức đuổi theo sau cô.

Lúc đó cô rất thích Vân An đi theo mình, hơi thở quen thuộc bao phủ xung quanh cô, yên lòng khó tả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!