Đây là lần đầu tiên trong đời Tần Quế Lan nghe người khác giới thiệu mình như vậy. Những người có mặt ở đây, bà không hẳn là quen mặt, nhưng cũng có biết. Mẹ của Khương Nhược Ninh thấy Tần Quế Lan trang điểm lại còn mặc áo phao mới, nhất thời ngẩn người không tiến lên, mãi đến khi Tần Quế Lan gọi bà ấy: "Khương Cầm."
"Ấy." Bà ấy nói: "Đúng là chị rồi, lúc nãy tôi còn bảo nhìn chị quen quen, hôm nay trang điểm thế này à."
Bà ấy cảm thán: "Xinh quá."
"Là dì của Vân An trang điểm giúp tôi đấy." Tần Quế Lan hơi ngại ngùng: "Tôi đã bảo không trang điểm rồi mà."
"Sao lại không trang điểm chứ." Mẹ của Khương Nhược Ninh cười nói: "Chị đã già đâu."
Tần Quế Lan cười.
Mạc Tang Du đứng bên cạnh Tần Quế Lan, luôn khoác tay bà: "Vị này là..."
Tần Quế Lan giới thiệu: "Đây là mẹ của Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh là con gái nuôi của tôi."
"Chào chị, chào chị." Mạc Tang Du rất nhiệt tình, chìa tay ra. Khương Cầm vội nắm lấy tay Mạc Tang Du, sau đó nhìn cô. Khác với gương mặt xinh đẹp mỹ miều, bàn tay này lại đầy vết chai, xem ra ngày thường làm việc tay chân.
Giống nhau cả, đều là người mệnh khổ.
Bà ấy siết mạnh tay hai cái.
Mạc Tang Du bị bà ấy siết đến nỗi đau tay, nhưng vẫn mỉm cười.
Đang lúc trò chuyện sôi nổi, mấy giáo viên từ đầu hành lang đi tới. Tần Quế Lan thấy người thứ hai từ trái sang chính là cô Chu, bà nhìn Khương Cầm, ánh mắt Khương Cầm cũng trở nên nghi hoặc. Không phải nói cô Chu không đến trường sao?
Nhưng đông người như vậy, bọn họ cũng không tiện hỏi. Cô Chu đi đến cửa lớp của các em, phụ huynh học sinh còn chưa kịp chào hỏi thì trong lớp đã sục sôi trước: "Cô Chu!"
"Cô Chu về rồi!"
"A a a cô Chu!"
Các bạn học vui phát điên, quên luôn cả cách xưng hô trang trọng, đứa nào đứa nấy gọi "cô Chu" tới tấp. Cách tấm kính, cô Chu trừng mắt nhìn mấy đứa cầm đầu, vẫn là ánh mắt quen thuộc, vẻ không vui quen thuộc, nhưng lần này đám học sinh ai ai cũng không sợ, cười hì hì. Vành mắt Tề Tô Tô lập tức đỏ hoe, cô ấy nhìn ra ngoài, ngây ngô cười. Lúc cô Chu bước vào lớp, cô ấy không kiềm được kích động mà đứng bật dậy, lớp trưởng rất tự giác giao lại trách nhiệm của mình cho cô ấy.
Tề Tô Tô cúi đầu: "Em chào cô ạ."
Những người khác cũng lần lượt đứng dậy, cúi đầu chào cô Chu, cảm xúc dạt dào: "Em chào cô ạ."
Cô Chu nhìn những em học sinh tối qua đến nhà mình, giờ phút này đều đang cúi đầu, giọng cô nghẹn lại nơi cổ họng. Trên đường tới đây cô đã cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng không ngờ, buổi họp phụ huynh còn chưa bắt đầu mà cô đã "vỡ trận".
Thời gian cô dạy học không ngắn, đã mấy chục năm rồi.
Không phải là cô chưa từng được học sinh sưởi ấm, nhưng cô rất ít khi thất thố trước mặt học sinh. Lần này có chút không kiềm được, cô Chu quay người đi, nói: "Ngồi xuống đi."
Giọng cô nghẹn ngào.
Mấy bạn học khác nghe ra, đều cúi đầu ngồi xuống, không một ai ngẩng đầu lên.
Cô Chu hít sâu, cuối cùng cũng điều chỉnh lại được cảm xúc, cô nói: "Lát nữa các em rời lớp theo thứ tự, dãy đầu tiên đi trước."
Nói xong, cô bước ra khỏi lớp, nói chuyện với các phụ huynh. Tần Tranh thấy cô vừa ra ngoài là đã bị phụ huynh bao vây, trong lòng lập tức ấm áp. Giọng Khương Nhược Ninh rất nhỏ: "Ủa, sao cô Chu đột nhiên về vậy?"
"Không biết." Tần Tranh nói: "Chắc là có liên quan đến người của Sở Giáo dục hồi sáng."
"Cô Chu còn có mối quan hệ như vậy nữa à." Khương Nhược Ninh nói: "Lần này Lâm Thụ đụng phải thứ dữ rồi."
Cô ấy cố ý nói lớn một chút, để cho Khúc Hàm nghe.
Khúc Hàm quay đầu nhìn về phía Vu Bất Tiện. Sắc mặt Vu Bất Tiện xanh trắng xen kẽ, ánh mắt u ám. Cô ta cúi đầu, nghe thấy cô Chu nói: "Dãy thứ ba ra ngoài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!