Chương 38: Phụ huynh

Ấn tượng của các bạn học sinh đối với Sở Giáo dục, chính là nơi để tố cáo việc không có ngày nghỉ, là nơi quyền cao chức trọng, tìm tới ai thì người đó gặp chuyện.

Cho nên, khi nghe tin người của Sở Giáo dục đến, lại còn tìm Lâm Thụ, cả đám liền nhao nhao như vỡ chợ, quét sạch sự yên tĩnh trong hai ngày qua: "Vừa rồi cậu có nghe không, hiệu trưởng Trương gọi thầy ta qua đó."

"Sao hôm nay hiệu trưởng Trương lại đến? Bình thường chẳng phải đều là hiệu trưởng Lý xử lý chuyện ở trường sao?"

"Này, các cậu nói xem, có phải liên quan đến chuyện của cô Chu không?"

"Lẽ nào là thầy Lâm tố cáo cô Chu?"

Vu Bất Tiện không nghe nổi nữa, cô ta hừ lạnh: "Nói bậy nói bạ gì đấy, suốt ngày đặt điều bịa chuyện. Đợi lát nữa thầy Lâm về, xem thầy xử mấy người thế nào!"

Bạn học không ưa cô ta liếc xéo: "Bọn này thảo luận chuyện của bọn này, mắc mớ gì tới cậu, cần cậu xen vào à?"

"Tôi!" Vu Bất Tiện vừa định nói thì đã bị Khúc Hàm ngắt lời: "Bất Tiện."

Khúc Hàm lắc đầu.

Vu Bất Tiện ngậm miệng lại.

Các bạn học khác không vui lườm cô ta một cái. Vu Bất Tiện cúi đầu, lấy điện thoại ra nhắn tin lia lịa. Tần Tranh không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là cô ta nhắn cho mấy người bạn thân của cô ta trong nhóm chat. Quả nhiên, trong lớp có mấy bạn cúi đầu, trao đổi qua điện thoại.

Không có giáo viên nên trong lớp ồn ào hỗn loạn. Tề Tô Tô vốn nên dẫn dắt mọi người tự học, nhưng vì chuyện vừa rồi, tâm trạng cô ấy vẫn luôn u uất, không có tinh thần gì, nên mặc cho lớp ồn ào.

Khương Nhược Ninh chọc vào vai Tần Tranh, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Tần Tranh nói: "Làm đề."

Khương Nhược Ninh:...

Đồ dị hợm.

Cả lớp chỉ có mỗi mình Tần Tranh là cắm cúi viết lia lịa, xem ra cô thật sự bị điểm thi tháng k*ch th*ch, bây giờ cuốn đến mức bất chấp hoàn cảnh. Thời điểm hóng hớt tốt như vậy mà cô lại nỡ dùng để cày đề.

Bái phục, bái phục.

Tần Tranh không để ý đến Khương Nhược Ninh, trả lời xong lại tiếp tục cúi đầu cày đề. Khương Nhược Ninh nói nhiều nhưng lại không ngồi yên được, hỏi Vân An: "Muốn nói chuyện không?"

Vân An:...

Khương Nhược Ninh nén một hơi: "Thôi bỏ đi."

Cô ấy và Vân An không có gì để nói.

Khương Nhược Ninh lại hối hận vì lúc trước chọn ngồi cùng với Vân An. Không đúng, rõ ràng là Vân An chọn ngồi cùng bàn với cô ấy mà, đều là lỗi của Vân An cả! Ánh mắt Khương Nhược Ninh nhìn về phía Vân An nheo lại. Vân An bất đắc dĩ, bị ánh mắt của cô ấy ép buộc, đành phải hỏi: "Nói chuyện gì?"

Thấy nàng lên tiếng, Khương Nhược Ninh thu lại vẻ mặt, ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói: "Cậu còn thích Tranh Tranh không?"

Vân An hụt một hơi.

Khương Nhược Ninh đợi một lúc lâu cũng không thấy trả lời, cô ấy vừa định rụt người lại thì nghe người bên cạnh nói rất nhỏ: "Thích."

Ô hô~

Khương Nhược Ninh ho một tiếng, quay đầu vỗ vai Vân An: "Cố lên, theo đuổi lại đi."

Vai Vân An xụ xuống, cánh tay Khương Nhược Ninh cũng buông thõng theo. Cô ấy nhìn Vân An, hỏi: "Sao thế? Không tự tin hả?"

Vân An gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!