Chương 37: Là em

Vân An không phải kiểu người sẽ nhõng nhẽo hay than khổ. Từ nhỏ nàng đã được Vân Kính Thư nuôi dạy, mưa dầm thấm lâu nên tính cách ngày càng giống Vân Kính Thư, chín chắn, nội tâm, rất ít nói. Trước đây bà ngoại nắm tay nàng, thở dài than ngắn: "Con bé này cái gì cũng không chịu nói, sau này bị bắt nạt thì biết làm sao đây?"

Làm sao ư?

Nàng nhịn.

Thời đi học, có rất nhiều người chế giễu Vân An không có ba mẹ. Vân Kính Thư biết chuyện liền chạy đến lớp nàng, đánh nhau một trận với đám bạn học nhỏ hơn chị mấy tuổi. Kể từ đó không còn ai nói nàng đáng thương, không ba không mẹ nữa, nhưng lại nói nàng có một người chị thích đánh nhau, nói chị nàng rất hung dữ, rồi xúi giục những bạn học khác cô lập nàng.

Vân An chưa bao giờ để tâm.

Thế giới của Vân An rất nhỏ, những thứ nàng để tâm cũng rất ít. Thật ra, chỉ cần không động đến người và chuyện nàng quan tâm thì nàng rất ít khi so đo, ngay cả khi bản thân chịu thiệt.

Nhưng, Tần Tranh thì không được.

Tần Tranh chịu ấm ức, còn khiến nàng khó chịu hơn gấp trăm, gấp ngàn lần so với việc chính nàng chịu ấm ức.

Thế nên nàng đã làm một việc mà trước đây mình chưa từng làm.

Mách lẻo với Mạc Tang Du.

Vân An biết dì có một người chị họ làm ở Sở Giáo dục. Lần nàng chuyển trường, nàng vô tình nghe được dì gọi cho Vân Thụy, hỏi Vân Thụy có cần giúp đỡ không.

Nàng thật là tệ.

Nhưng nàng thà bị nói xấu sau lưng, chứ không muốn Tần Tranh chịu ấm ức, nên nàng càng tỏ ra đáng thương hơn.

Mạc Tang Du "Ối chao" một tiếng: "Con bị bắt nạt sao? Đã xảy ra chuyện gì?"

Cô đã nói rồi mà, cái tính lầm lì này, bị bắt nạt là chuyện quá bình thường!

Đúng như dự đoán.

Vân An nói: "Là chuyện giáo viên chủ nhiệm mới ạ."

Mạc Tang Du hỏi: "Giáo viên chủ nhiệm mới bắt nạt con à?"

Vân An chần chờ hai giây, khẽ gật đầu gần như không thể nhận thấy.

Mạc Tang Du bỗng dưng mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vân An tiếp tục. Vân An có cảm giác như mình đã bị nhìn thấu, nàng biết diễn xuất của mình không tốt, nhưng nàng không thể để lộ sơ hở. Vừa định mở miệng thì Mạc Tang Du đã nói: "Vân An."

Vân An giật mình, ngước mắt nhìn dì.

Mạc Tang Du nói: "Con có biết con đang báo án giả không?"

Mặt Vân An lập tức đỏ bừng, nàng cụp mắt, hàm răng đều đặn cắn chặt môi dưới. Dù vậy, nàng vẫn không chịu hé răng nửa lời.

Mạc Tang Du trước mặt nàng bật cười thành tiếng, nói: "Nếu không phải tối nay mẹ Tần Tranh nói với dì vài chuyện, dì thật sự đã bị con lừa rồi đấy."

Vân An buông thõng vai: "Dạ con xin lỗi, dì Mạc."

"Không cần xin lỗi, con là người nhà, người nhà có thể thay mặt báo án, không tính là giả." Lời này của Mạc Tang Du không những không giải tỏa được sự ngượng ngùng của Vân An, mà ngược lại còn khiến mặt nàng đỏ hơn. Có thể luộc được trứng gà luôn rồi, Mạc Tang Du thầm nghĩ.

Đúng là còn trẻ, dăm ba câu là đã ngượng ngùng. Nếu Vân Thụy mà bị vạch trần lời nói dối, mặt cô ấy cũng không đổi sắc.

Đúng là kẻ già đời.

Cô có chút nhớ cô ấy rồi.

Vân An điều chỉnh một lúc lâu rồi mới lần nữa mở lời: "Dì Mạc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!