Chương 36: Bắt nạt

Chuyện mất suất, Tần Tranh biết, nhưng Khương Nhược Ninh và Vân An không hề biết. Hai người quay đầu nhìn Tần Tranh. Tần Tranh cụp mắt, Khương Nhược Ninh đứng vụt dậy: "Dựa vào đâu chứ!"

Sau khi đứng dậy, Khương Nhược Ninh lại cúi đầu: "Không đúng, Tranh Tranh, cậu có suất từ khi nào?"

Cơn tức trong lòng cô bùng lên, rồi lại xìu xuống.

Tần Tranh nói: "Hôm qua cô Trần có nói với mình."

Khương Nhược Ninh nói: "Thế sao đột nhiên lại mất?"

"Mình biết rồi." Cô phân tích: "Có phải Lâm Thụ làm không? Trước thì kéo cậu xuống khỏi vị trí đại diện học sinh, giờ lại làm mất suất của cậu, ông ta..."

Tần Tranh kéo cô lại: "Mình cũng có vấn đề mà."

Bài thi tháng của Tần Tranh quá tệ, Trần Phương không có cách nào giúp cô tranh luận đến cùng được. Ở văn phòng, Tần Tranh đã nhìn ra sự khó xử của Trần Phương, nên lúc đó không nói gì thêm. Khương Nhược Ninh tức đỏ cả mắt, cô siết chặt nắm tay, trông như sắp lao vào đánh nhau tới nơi. Thời Tuế sợ Khương Nhược Ninh thật sự kích động làm ra chuyện gì đó, bèn cùng Tần Tranh một trái một phải kéo cô ngồi xuống.

Khương Nhược Ninh như quả pháo đốt: "Mình cũng đi tố cáo đây!"

Ba người còn lại nhìn cô, Khương Nhược Ninh nói: "Chuyện cô Chu bị tố cáo, biết đâu chừng chính là do ông ta làm!"

Vân An hỏi cô: "Vậy cậu tố cáo ông ta chuyện gì?"

"Không công bằng!" Khương Nhược Ninh lý lẽ hùng hồn.

Tần Tranh:...

Vân An:...

Thời Tuế:...

Khương Nhược Ninh nói xong mới nhận ra mình đang nói gì. Cô bĩu môi, đầu óc tức đến mức hồ đồ rồi. Tố cáo giáo viên không công bằng, vậy mười học sinh thì sẽ có đến chín rưỡi đứa đều muốn tố cáo, giáo viên nào mà chẳng từng thiên vị học sinh giỏi chứ?

Khương Nhược Ninh hết lý lẽ, cũng chẳng hùng hồn nữa. Cô nói: "Vậy làm sao bây giờ? Cứ để ông ta bắt nạt à?"

Tần Tranh nói: "Xem tình hình bên cô Chu trước đã."

Khương Nhược Ninh gật đầu, lúc định đứng dậy, cô đột nhiên nhìn về phía Thời Tuế, đôi mắt sáng rực lên. Thời Tuế bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi đỏ mặt, cô ấy chớp mắt mấy lần, không nhịn được mà hỏi: "Sao, sao vậy?"

Khương Nhược Ninh nói: "Không phải nhà cậu rất có tiền sao?"

Mi tâm Thời Tuế nhảy một cái: "Làm gì? Thuê kẻ giết người hả? Nhà mình làm ăn đàng hoàng nha."

Khương Nhược Ninh:...

Cô đột nhiên hiểu tại sao vừa nãy Tần Tranh và Vân An lại nhìn mình như vậy rồi.

Khương Nhược Ninh tự mình hờn dỗi, tinh mắt liếc thấy Khúc Hàm và Vu Bất Tiện từ cửa bước vào, hai người vừa nói vừa cười với bạn học bên cạnh. Khương Nhược Ninh cảm thấy buồn nôn, bèn quay mặt đi chỗ khác. Bạn học phía sau chọc nhẹ vai Khương Nhược Ninh, cô quay đầu lại, nghe người phía sau nói: "Cậu biết ai tố cáo cô Chu không?"

Thính tai Khương Nhược Ninh dựng thẳng lên: "Ai vậy?"

"Nghe nói là người của trường Trung học số 1." Người phía sau nói rất nhỏ: "Người tố cáo đó muốn cô Chu dạy thêm cho con trai ông ta, nhưng cô Chu không đồng ý. Ông ta rình ở cửa nhà cô Chu ba ngày, thấy buổi tối Tiểu Hà nhà đối diện đến nhà cô Chu, nên lập tức tố cáo cô Chu."

Khương Nhược Ninh nhíu chặt mày: "Vậy không phải là vu oan cho người ta sao?"

"Ai cũng biết là oan mà." Bạn học phía sau nói rồi rưng rưng nước mắt: "Nhưng cô Chu đúng là có nhận tiền."

Cô ấy cắn môi.

Khương Nhược Ninh quay đầu thấy cô ấy như vậy, cô không nói gì, chỉ dúi cho cô ấy hai tờ khăn giấy. Vì chuyện của cô Chu mà bầu không khí cả lớp chùng xuống. Buổi tối, Lâm Thụ đến dạy tiết tự học buổi tối cho họ. Ông ta ngồi trên bục giảng sửa bài tập, đôi mắt thỉnh thoảng lại đảo qua phía dưới, thấy có bạn học nhìn đông ngó tây liền quát: "Nhìn lung tung cái gì đó!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!