Cô Chu bị tố cáo ư?
Sao đột nhiên lại bị tố cáo chứ? Tần Tranh cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không tìm thấy chuyện tố cáo trong ký ức, kiếp trước chuyện này không hề xảy ra. Các bạn học khác sốt ruột: "Có chuyện gì vậy? Thật hay giả thế?"
Trong giọng nói của họ, phần lớn là quan tâm.
Tuy cô Chu thích dạy quá giờ và chiếm dụng tiết của giáo viên khác, nhưng cô có trách nhiệm với học sinh, giảng bài nghiêm túc, chỉ hận không thể bẻ vụn kiến thức của mình ra đút cho họ. Bình thường tuy họ cứ réo "cô Chu ơi cô Chu à", làm trò trong lớp của cô, nhưng từ tận đáy lòng, mọi người vẫn rất kính trọng cô.
Cán sự môn mặt tái mét, lắc đầu: "Mình cũng không biết."
Giọng cô ấy nghẹn ngào, như thể giây tiếp theo sẽ khóc oà lên. Bạn cùng bàn an ủi cô ấy: "Không sao đâu, chắc chắn là nhầm lẫn rồi."
"Đúng vậy, người như cô Chu thì có gì để tố cáo chứ. Tố cáo nhận tiền à? Nực cười!"
Mọi người miệng thì nói vậy, nhưng vẫn lo lắng nhìn ra ngoài cửa. Đây là lần đầu tiên lớp không có giáo viên mà vẫn giữ im lặng, rất im lặng. Lớp trưởng đứng vụt dậy, cô ấy nói: "Để mình đi xem coi đã xảy ra chuyện gì."
Những người khác lần lượt nhìn về phía cô ấy, ánh mắt chứa đựng hy vọng. Lớp trưởng cúi đầu đi ra ngoài, nhưng còn chưa ra khỏi cửa lớp thì đã thấy trưởng phòng giáo vụ cầm ly đi tới. Cô ấy ngẩn ra, trưởng phòng giáo vụ nói: "Không lên lớp mà đi đâu đó?"
Lớp trưởng nói: "Dạ, dạ em đi tìm cô Chu."
Suy cho cùng vẫn là học sinh, đối mặt với trưởng phòng giáo vụ thì sẽ vô cớ hoảng hốt và nói lắp.
Trưởng phòng giáo vụ nói: "Cô Chu có chút việc, tiết này tôi dạy."
Nói rồi, ông ta quay lưng về phía mọi người, viết hai chữ lên bảng đen:[Lâm Thụ]
Là tên của ông ta.
Ấn tượng trước đây của Tần Tranh về Lâm Thụ chỉ là mỗi ngày chạm mặt ở cổng trường thì gật đầu chào hỏi. Vào học kỳ hai năm lớp 12, Lâm Thụ chuyển đến trường khác, không còn gặp lại nữa. Dĩ nhiên, cô cũng chưa từng học tiết của Lâm Thụ.
Mấy bạn học ở đây đều chưa từng học tiết của ông ta. Thấy dáng điệu này của Lâm Thụ, có vẻ như sau này sẽ do ông ta dạy thay. Cán sự môn giơ tay đứng dậy, hỏi Lâm Thụ: "Cô Chu không về nữa sao thầy?"
"Có chút việc, không phải tôi vừa nói rồi sao?" Lâm Thụ cau mày, giọng nói thiếu kiên nhẫn, vì không cười nói nên giọng điệu có vẻ hung dữ. Cán sự môn bị ông ta quát cho sững người, mắt lập tức đỏ hoe.
Lâm Thụ thấy cô ấy khóc mới dịu giọng: "Tôi đâu có nói cô Chu không về. Sao nào, tôi dạy các em, các em không vui à?"
Học sinh trong lớp ngơ ngác nhìn nhau, Vu Bất Tiện dẫn đầu: "Dạ vui!"
Các bạn học khác không hiểu ra sao, tưởng rằng Vu Bất Tiện đang cho mọi người và thầy giáo đường lui, bèn gật đầu theo lời Vu Bất Tiện: "Dạ, dạ vui."
Lâm Thụ nói: "Tiết của tôi không có nhiều quy tắc như vậy, tôi cũng sẽ không dạy quá giờ, tới giờ là mọi người tan học. Ở chỗ tôi, thành tích không quan trọng đến thế, cũng không có đặc quyền." Ông ta nói câu này, rõ ràng là nhìn vào Tần Tranh, các bạn học khác cũng nhìn về phía Tần Tranh. Tần Tranh không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo, cô ngước mắt nhìn lại, cùng Lâm Thụ bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt cô bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút sắc bén.
Lâm Thụ nhíu mày nói: "Ai tới văn phòng tôi lấy bài tập trên lớp lại đây?"
Ông ta không gọi tên cán sự môn, vì vừa bị mắng nên mắt cán sự môn vẫn đỏ hoe, không dám trực tiếp đứng dậy. Các bạn học khác thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đều cảm thấy tính tình Lâm Thụ rất tệ, chỉ sợ nhiệm vụ này rơi vào đầu mình, từng người một rụt cổ lại giống như đà điểu. Ánh mắt Lâm Thụ đảo quanh lớp một vòng, cuối cùng đối diện với Tần Tranh.
Tần Tranh đứng dậy trước khi ông ta gọi tên mình, nói: "Thầy Lâm, để em đi cho ạ."
Các bạn học khác trong lớp lập tức thở phào nhẹ nhõm, cơ thể thả lỏng, ánh mắt nhìn về phía Tần Tranh tràn đầy cảm kích. Tần Tranh không có biểu cảm gì, lúc ra khỏi lớp cô vẫn cảm nhận được ánh mắt như gai đâm từ phía sau. Lâm Thụ nói: "Các em giở sách ra."
Những người khác hoàn hồn, cúi đầu đọc sách, chỉ có ánh mắt Vân An vẫn luôn dõi theo Tần Tranh. Mãi đến khi bóng dáng Tần Tranh biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới cúi đầu.
Lúc Tần Tranh quay lại lớp, vừa hay Lâm Thụ đã giảng được nửa tiết. Ông ta thấy Tần Tranh về, bèn nói: "Lấy mỗi bài tập mà đi đến tận bây giờ hả?"
Đúng là nửa tiết học đã trôi qua, nhưng chuyện này không thể trách Tần Tranh. Đầu tiên là văn phòng của ông ta không vào được, Tần Tranh đứng đợi ở cửa, đợi xong thì vào tìm bài tập trên lớp, nhưng tìm mấy phút cũng không thấy. Cô hết cách, đành phải đi lấy bài tập trên lớp của cô Chu. Lâm Thụ nhận lấy bài tập, cau mày không vui: "Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong!"
Ông ta nói với các bạn học khác: "Tự học trước đi, tôi đi lấy bài tập."
Sau khi ông ta rời đi, Tần Tranh hừ một tiếng rồi ngồi xuống. Khương Nhược Ninh chọc chọc vai cô, nói: "Lâm Thụ có vấn đề hả ta?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!