Chở thêm người nên tốc độ đạp xe của Tần Tranh rõ ràng đã chậm hơn lúc tới rất nhiều. Buổi sáng chở Khương Nhược Ninh cũng không thấy nặng thế này, Tần Tranh thầm lẩm bẩm, phía sau vang lên giọng nói của Vân An: "Hay là để mình chở cho?"
Tần Tranh nói: "Không cần!"
Vân An đáp lại cô: "Sắp muộn rồi."
Tần Tranh:...
Ăn cơm thì ăn nhiều như vậy, sức lực đi đâu hết trơn rồi!
Cái chân chết tiệt này cũng không biết đạp nhanh lên một chút!
Tần Tranh giận bản thân không làm nên trò trống gì, cô nghiến răng nói với Vân An: "Cậu chở đi."
Vân An đổi chỗ với cô rồi đạp xe. Tần Tranh ngồi yên sau, gió lướt qua chóp mũi, lành lạnh, mang theo mùi hương thanh mát đặc trưng trên người Vân An. Vân An nói: "Cậu có thể ôm mình."
"Mình không—" Tần Tranh còn chưa nói hết câu thì lốp xe cán phải một hòn đá, đuôi xe nhấc lên, yên sau cũng theo đó nhô lên, suýt chút nữa đã hất Tần Tranh xuống!
Tần Tranh theo thói quen đưa hai tay ra, ôm chặt eo Vân An.
Vân An cúi đầu.
Tần Tranh cảm thấy hai tay như bị kim đâm, cô muốn rụt về nhưng Vân An một tay kéo hai tay cô, đặt lên eo mình rồi nói: "Không sao đâu, bạn bè với nhau, có thể như vậy mà."
Tần Tranh:...
Cô tức tới nỗi bật cười: "Chân cậu không đau sao?"
Vân An nói: "Hết đau rồi."
Trước đó vẫn còn hơi đau âm ỉ, nhưng nàng cũng không rõ cơn đau này đến từ chân hay từ trong tim. Bây giờ Tần Tranh ngồi phía sau, nàng dường như đã khỏi hẳn, tràn đầy sức sống, không còn đau chút nào nữa.
Tần Tranh nói: "Cậu khỏe lại nhanh thật."
Sao mà thể chất giữa người với người lại khác biệt lớn đến vậy? Cô bị cảm, đến giờ vận động quá sức vẫn còn thấy chóng mặt, vết thương ở chân Vân An đáng sợ như vậy, bây giờ lại như không có chuyện gì. Vân An nói: "Chắc là do thể chất tốt. Nếu cậu muốn rèn luyện, sau này mỗi sáng mình dậy sớm, cùng cậu đi bộ hai vòng quanh nhà nha."
Lời vừa nói ra, Vân An cảm thấy câu này rất quen thuộc. Ký ức xa lạ như những mảnh vỡ, nàng nắm lấy một mảnh, nhìn lên đó, toàn là những hình ảnh nàng không quen.
Tần Tranh thất thần.
Cách rèn luyện của người này, chỉ có mỗi việc buổi sáng đi bộ hai vòng quanh nhà cùng cô thôi sao?
Tần Tranh từ chối khéo: "Không cần."
Vân An tò mò: "Sao vậy?"
Tần Tranh nói: "Dậy không nổi."
Vân An cười: "Sợ đột tử hả?"
Cánh tay Tần Tranh đang ôm eo Vân An siết chặt lại. Vân An nói xong liền im bặt, trong đầu đột nhiên bật ra câu nói này, rất khó hiểu.
Nàng cúi đầu: "Mình..."
Tần Tranh nói: "Đúng là sợ đột tử đó. Không được hả? Mình đâu phải cậu đâu."
Cô không phải Vân An, từ nhỏ Vân An đã rèn luyện, dưới áp lực lớp 12 căng thẳng như vậy mà nàng còn có thể dành chút thời gian chạy bộ buổi tối. Có lần bị cô bắt tại trận, Vân An viện cớ là tối không ngủ được. Sau này Vân Thụy nói với cô, những kỹ năng rèn luyện đó đều là chị Vân An dạy cho nàng để tự vệ.
Tự vệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!