Chương 33: Bạn bè

Vương Mỹ Tâm thấy không thuyết phục được hai người thì cũng không phí lời nữa. Buổi chiều Diệp Khải Trình còn phải đi học, không thể chậm trễ giờ cơm trưa. Chồng bà gọi từ trong nhà ra: "Mỹ Tâm! Trình Trình!"

Diệp Khải Trình "Dạ" một tiếng: "Con tới liền."

Ngoài miệng đáp lại, nhưng ánh mắt cậu ta vẫn luôn dõi theo Tần Tranh.

Lần đầu tiên cậu ta gặp Tần Tranh là trong cuộc thi viết văn năm lớp 4 tiểu học. Lúc đó cậu ta và Tần Tranh không học cùng trường. Khi nghe giáo viên gọi tên người đạt giải nhất lên nhận thưởng, cậu ta thấy Tần Tranh buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc đồng phục học sinh bước lên bục, cúi chào một cái. Dưới bục không chỉ có các bạn học sinh dự thi mà còn có cả phụ huynh, người nào người nấy đều bàn tán: "Cô bé này xinh thật đó."

"Ối chà, đúng là búp bê sứ."

"Đẹp thật."

Ấn tượng đầu tiên của cậu ta về Tần Tranh là rất xinh đẹp.

Sau này có nhiều cơ hội tham gia thi đấu cùng Tần Tranh hơn, cậu ta biết Tần Tranh, nhưng Tần Tranh không biết cậu ta. Hồi chọn trường cấp ba, mọi người đều thấy thành tích của Tần Tranh thừa sức vào trường Trung học số 1, nhưng không ai ngờ rằng, cô lại vào trường Trung học số 2.

Đã không biết bao nhiêu lần Diệp Khải Trình nghe giáo viên bộ môn nhắc đến Tần Tranh như một tấm gương điển hình. Cậu ta biết Diệp Dư và Tần Tranh học cùng lớp, có mấy lần tan học, cậu ta lẻn vào trường Trung học số 2, từ cửa sổ nhìn thấy Diệp Dư ngồi trong góc lớp, còn Tần Tranh thì ngồi ở vị trí sáng sủa chính giữa, khác nhau như mây với bùn.

Cậu ta còn từng hỏi Diệp Dư về tình hình của Tần Tranh.

Diệp Dư nói: "Chị với cậu ấy không thân, chưa nói chuyện bao giờ." Diệp Dư hỏi cậu ta: "Em hỏi Tần Tranh làm gì?"

Mặt cậu ta đỏ bừng: "Em, em nghe nói cậu ấy học rất giỏi."

Diệp Dư gật đầu: "Ừm, cậu ấy học cực kỳ giỏi, tính tình cũng rất tốt. Cậu ấy có nhiều bạn lắm."

Đúng vậy.

Mỗi lần đi qua mấy quán cơm nhỏ bên ngoài trường Trung học số 2, bên cạnh Tần Tranh luôn không thiếu bạn học ăn cơm chung.

Diệp Khải Trình không bao giờ ngờ được, Tần Tranh lại đến nhà cậu ta để tìm Diệp Dư.

Không phải Diệp Dư nói họ không thân sao?

Vương Mỹ Tâm đã đi đến cửa chính, thấy Diệp Khải Trình không theo kịp, bà quay lại hỏi: "Ăn cơm thôi, con làm gì đấy?"

Diệp Khải Trình hoàn hồn, cúi đầu nói: "Dạ không có gì."

Cậu ta quay người vào nhà, chưa được bao lâu lại chạy ra. Tần Tranh thấy trên tay cậu ta cầm hai túi sưởi ấm tay, một tệ một miếng, bóp vào sẽ nóng lên, có thể giữ ấm được một lúc. Trước đây khi Tần Tranh làm bài tập quá muộn, Tần Quế Lan sẽ dán vào lòng bàn chân cô. Diệp Khải Trình đưa hai túi sưởi ấm tay cho cô và Vân An, nói: "Trời lạnh, hai cậu sưởi ấm một chút đi."

Vân An không nhận.

Tần Tranh ngước mắt nhìn Vân An. Diệp Khải Trình nhân lúc cô nhìn Vân An, liền dúi mạnh túi sưởi ấm vào lòng bàn tay cô.

Tần Tranh: "Này!"

Diệp Khải Trình không đợi cô nói gì, cúi đầu chạy về nhà.

Tần Tranh cầm hai túi sưởi ấm tay, thoáng có chút bất đắc dĩ. Cô đưa một cái cho Vân An, Vân An nói: "Người ta đưa cho cậu mà."

Tần Tranh nói: "Thế thì mình cũng không xài hết hai cái."

Vân An nói: "Sao lại không hết được, không phải cậu có hai tay sao?"

Tần Tranh nghe Vân An phản pháo mình thì cũng nổi nóng, trực tiếp kéo cánh tay đang đút trong túi áo của Vân An ra, đập túi sưởi ấm vào lòng bàn tay nàng. Vân An hờn dỗi, rất muốn ném đi, nhưng liếc thấy góc nghiêng của Tần Tranh, nàng đành nhịn xuống.

"Sao cậu lại đến đây?" Vân An hỏi Tần Tranh, đầu ngón tay vân vê túi sưởi ấm tay. Hơi ấm ập đến, áp vào da thịt nàng.

Tần Tranh nói: "Câu này phải là mình hỏi cậu mới đúng. Đáng lẽ cậu đang ăn cơm với Khúc Hàm, không phải sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!