Chương 32: Lung lay

Tàn nhẫn! Đúng là người tàn nhẫn!

Khương Nhược Ninh cảm thấy Tần Tranh mới là người ghê gớm! Tần Tranh vậy mà có thể bình tĩnh ngồi cạnh Khúc Hàm như thế! Trước đây, lần nào nhắc tới Khúc Hàm mà Tần Tranh không liếc xéo chứ, kêu cô ấy ngồi cạnh Khúc Hàm không khác gì dùng dao giết cô ấy! Nhưng lúc này Tần Tranh lại ngồi xuống, rất bình tĩnh, ngồi xuống!

Đương nhiên, Khúc Hàm cũng chẳng khá hơn là bao. Cô thay đổi hình tượng thanh cao thường ngày, thấy Tần Tranh ngồi xuống thì lập tức hỏi: "Cậu có ngồi nhầm không đấy?"

Tần Tranh cúi đầu: "Không có."

Tần Tranh vừa nói vừa lấy sách vở và hộp bút ở trong cặp ra, đặt lên bàn. Cuốn sách bị lật rất nhiều lần, nếp gấp rõ ràng, mấy trang đầu viết rất nhiều chữ. Tần Tranh cúi đầu, mở sách ra, phát hiện trang bìa lót không viết tên cô.

Là sách của Vân An.

Trước đây, ngày nào cô và Vân An cũng làm bài tập chung, chỗ ngồi cũng là bàn trước bàn sau, nên lúc dọn đồ, cô không tỉ mỉ như Vân An, cứ nhét bừa vào. Thỉnh thoảng cô lấy sách của Vân An lên lớp, Vân An dùng sách của cô. Lần đầu tiên nhét nhầm sách vào cặp là do Tần Tranh cố ý. Cô nghĩ trước giờ học Vân An chắc chắn sẽ phát hiện ra, sau đó nàng sẽ vỗ nhẹ vai cô, ghé sát lại nói nhỏ: "Tranh Tranh, cậu lấy nhầm sách rồi."

Nhưng Vân An không làm vậy, nàng cầm nhầm sách thì chỉ sững người một lát, cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.

Lúc đó Tần Tranh đã nhìn thoáng qua khóe mắt.

Nụ cười đó, khiến lòng cô xao động rất lâu.

Khúc Hàm tức giận: "Tần Tranh!"

Tần Tranh liếc nhìn.

Khúc Hàm nói: "Nhiều chỗ như vậy, việc gì cậu phải ngồi cạnh tôi."

Tần Tranh thản nhiên hỏi: "Không được ngồi à?"

"Cậu cố ý đúng không?" Khúc Hàm nói: "Cậu và Khương Nhược Ninh chính là cố ý! Cố ý đến làm tôi phát tởm! Cậu đừng hòng tôi sẽ xin giáo viên đổi chỗ!" Nói xong, Khúc Hàm dùng bút chì vẽ một đường ranh giới 38 [1] tiêu chuẩn ngay giữa bàn học hai người.

[1] Ranh giới 38: Là vĩ tuyến 38 chia cắt Triều Tiên, nhưng trong ngữ cảnh học đường ở Trung Quốc, nó thường chỉ đường kẻ do học sinh tự vẽ ra giữa bàn để phân chia lãnh thổ với bạn cùng bàn.

Tần Tranh:...

Trẻ con đến mức cô muốn bật cười.

Tần Tranh cũng không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc trước đây bản thân mình đã nghĩ thế nào mà lại xem Khúc Hàm là kẻ địch tưởng tượng [2] vậy?

[2] Kẻ địch tưởng tượng: Người bị coi là đối thủ cạnh tranh dù có thể không thật sự là vậy.

Khúc Hàm thấy Tần Tranh không để ý đến mình thì quay người đi, liếc Khương Nhược Ninh một cái. Khúc Hàm điều chỉnh biểu cảm, nhẹ giọng nói: "Vân An ơi, trưa nay tụi mình ăn cơm chung nhé?"

Chậc.

Hình như Tần Tranh có chút hiểu ra rồi.

Tần Tranh cúi đầu đọc sách, cuốn sách có tên Vân An viết ở trang bìa lót, nhưng cô không đổi lại với Vân An.

Nghe Khúc Hàm nói, mí mắt Vân An hơi nhướng lên, đập vào mắt nàng đầu tiên là góc nghiêng của Tần Tranh. Tần Tranh không có phản ứng gì, cô cúi đầu lấy bút ra bắt đầu làm bài kiểm tra, dường như chẳng hề để tâm đến lời của Khúc Hàm.

Trước đây, rõ ràng là cô rất để ý.

"Vân An?" Khúc Hàm lại gọi một tiếng, Vân An hoàn hồn, Khương Nhược Ninh nói: "Người ta không trả lời cậu chính là không muốn ăn cơm cùng cậu, cứ phải nói rõ ra mới chịu à."

"Đủ rồi đó Vân An!"

"Nhất định phải ép mình nói ra mới được sao?"

Tim Vân An như bị đâm một nhát, nàng mở miệng nói: "Được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!