Không, không tới nữa?
Kiếp trước, Tần Tranh cũng không tiếp xúc nhiều với Diệp Dư, thậm chí chỉ nhớ mỗi cái tên, chưa từng nói chuyện, vậy nên cô không có ấn tượng gì về việc cô ấy nghỉ học. Ngay cả ngày nào Diệp Dư không đến trường cô cũng không nhớ, nhưng cô không ngờ, lại chính là tuần này ư?
Nhưng thứ sáu tuần trước cô đã gặp Diệp Dư, cũng không phát hiện cô ấy có ý định bỏ học.
Rất kỳ lạ.
Lòng Tần Tranh thấp thỏm bất an, lúc cô Chu về văn phòng, cô đi theo sau để dò hỏi tình hình. Cô Chu bất đắc dĩ: "Cô còn đến nhà em ấy rồi, em ấy nói không học nữa, áp lực quá lớn. Cô đề nghị từ từ hẵng quyết, nhưng em ấy cứ khăng khăng."
Tần Tranh hỏi: "Cậu ấy khăng khăng không đi học ạ?"
Cô Chu gật đầu, sau đó bắt đầu giáo huấn Tần Tranh: "Nhiệm vụ cấp bách của em bây giờ là lo học cho tốt, chuyện của Diệp Dư không cần em bận tâm."
Sao có thể không bận tâm được. Không biết còn đỡ, nhưng đã biết rồi, Tần Tranh không thể nào vượt qua được cửa ải trong lòng.
Đặc biệt là cô cảm thấy, Diệp Dư rất sợ về nhà.
Thứ sáu còn khóc mãi trong nhà vệ sinh.
Lẽ nào là, bạo lực gia đình?
Tần Tranh bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, lập tức muốn xin nghỉ để đến nhà Diệp Dư xem sao. Cô Chu quát lớn: "Xin nghỉ làm gì!"
"Em—" Tiếng cô bị cắt ngang.
"Báo cáo!" Giọng nói quen thuộc vang lên ở cửa. Tần Tranh không quay đầu, nhưng lời đến đầu lưỡi lại nuốt ngược vào trong, sống lưng cô thẳng tắp. Cảm nhận được ánh mắt Vân An dừng trên người mình, bàn tay Tần Tranh đang buông thõng hai bên hông lặng lẽ nắm chặt lại, sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi mịn, tim bất giác đập nhanh nửa nhịp. Tiếng bước chân sau lưng đến gần, mỗi một bước dường như đều giẫm lên tim cô.
Vân An nói: "Cô Chu, cô Triệu bảo em đưa bài kiểm tra cho cô ạ."
Cô Chu gật đầu: "Em để đây đi."
Vân An bước vào văn phòng, Tần Tranh cảm nhận được nàng đứng phía sau, khoảng cách rất gần, dường như cô còn nghe được cả nhịp đập tim Vân An. Cô Chu ngước mắt: "Tần Tranh?"
Tần Tranh giật mình một cái.
Cô nhìn cô Chu, cúi đầu nói: "Cô Chu, em ra ngoài trước ạ."
Cô Chu gật đầu.
Lúc Tần Tranh xoay người, Vân An đứng sát phía sau cô. Cô dịch sang trái thì Vân An nhường sang trái, cô dịch sang phải thì Vân An nhường sang phải. Tần Tranh ngẩng đầu, gương mặt Vân An không chút bối rối, bình tĩnh mà lạnh nhạt. Nàng tránh người ra, Tần Tranh lướt qua bên cạnh nàng.
Vân An ngửi thấy hương hoa gạo thoang thoảng, nhạt đến mức gần như không có. Nàng quay đầu lại, Tần Tranh đi rất nhanh, đến cửa văn phòng, Tần Tranh dừng lại hai giây, rồi cúi đầu rời đi.
Vân An đặt bài kiểm tra lên bàn cô Chu, hỏi cô Chu: "Cô Chu, nhà Diệp Dư có chuyện gì sao ạ?"
Cô Chu ngẫm nghĩ: "Sao hết em này đến em kia quan tâm thế?"
Vân An mím môi.
Xem ra, vừa rồi Tần Tranh cũng đến vì chuyện này.
Cô Chu nói: "Các em không cần bận tâm chuyện của Diệp Dư. Về đi."
Vân An im lặng hai giây, xoay người về lớp. Trong lớp đang bàn tán chuyện Diệp Dư nghỉ học, có bạn nói: "Thứ bảy mình còn thấy cậu ấy ở rạp chiếu phim đó, cậu ấy đang hẹn hò!"
"Hẹn hò?" Một bạn học nữ kinh ngạc: "Cậu ấy yêu đương từ khi nào vậy?"
"Từ lâu rồi." Bạn nam vừa lên tiếng rất chắc chắn: "Năm ngoái là mình đã thấy hai người họ đi cùng nhau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!