Chương 30: Không tới

Tần Tranh không đi xe của Vân An mà đã hẹn với Khương Nhược Ninh. Tần Quế Lan không hiểu: "Xe có sẵn thì không đi, cứ phải để Nhược Ninh chở con, Nhược Ninh không mệt à?"

Tần Tranh không biết Khương Nhược Ninh có mệt không, nhưng cô thì không mệt.

Xe là do cô đạp, Khương Nhược Ninh ngồi phía sau. Khương Nhược Ninh ôm sau eo cô, nói: "Tối cậu đưa mình về nhà nha, mai không cần đến đón mình đâu."

Tần Tranh hỏi: "Vậy cậu đến trường bằng cách nào?"

Khương Nhược Ninh cười hì hì: "Xe của mình sửa xong từ lâu rồi."

Tần Tranh quay đầu lại.

Khương Nhược Ninh nói: "Còn không phải là muốn tạo cơ hội cho cậu và Vân An sao? Mình mà trả xe lại, mẹ nuôi chắc chắn sẽ bắt cậu tự đi."

Cũng đúng.

Dạo trước Tần Quế Lan còn nhắc hoài, có nên mua cho cô một chiếc xe đạp mới hay không, nhưng cô không chịu, Tần Quế Lan mới thôi.

Đến trường, cô nhận được tin nhắn trong nhóm lớp. Hai người dắt xe, Khương Nhược Ninh cầm điện thoại, nói: "Bọn họ lại đang nói tới chuyện chỗ ngồi, Tranh Tranh, hay là cậu ngồi cùng mình đi."

Tần Tranh gật đầu.

Còn chưa đến chỗ để xe thì từ phía xa họ đã thấy Khúc Hàm và Vu Bất Tiện từ căng

-tin đi ra. Trời lạnh thế này mà hai người họ cầm bánh mì và đồ uống trên tay. Thấy Tần Tranh và Khương Nhược Ninh, Vu Bất Tiện phụt một tiếng, nói với Khúc Hàm: "Ái chà, người nào đó tới trường rồi kìa, thành tích thụt lùi nhiều như vậy, yêu đương làm hỏng cả não rồi hả ta!"

Tần Tranh không thèm để ý đến cô ta.

Khương Nhược Ninh không nhịn được: "Cha mày nói xàm chó gì thế!"

Vu Bất Tiện nghển cổ: "Mày chửi ai đấy!"

Khương Nhược Ninh cau mày lạnh lùng: "Ai trả lời thì tao chửi người đó!"

Vu Bất Tiện hừ một tiếng: "Thôi, không thèm chấp mày, một đứa đến tốp 10 còn không vào nổi, so đo với mày chỉ tổ hạ thấp đẳng cấp của tao!"

Khúc Hàm từ đầu đến cuối vẫn đứng cạnh cô ta, cúi đầu, không nói tiếng nào.

Khương Nhược Ninh hùng hổ định lao lên thì bị Tần Tranh kéo lại.

Vu Bất Tiện "Ồ" một tiếng: "Quên chưa nói cho mày, lần đổi chỗ này, Vân An đã đồng ý ngồi cùng Khúc Hàm nhà tụi tao rồi!"

Khương Nhược Ninh lập tức xù lông!

Tần Tranh một tay giữ xe, một tay kéo cô ấy, suýt nữa thì không giữ được!

Vu Bất Tiện bị Khúc Hàm kéo đi, chạy bước nhỏ về lớp. Khúc Hàm nhíu mày: "Cậu đừng có nói lung tung."

Vu Bất Tiện nói: "Nói lung tung chỗ nào! Cậu không thấy sắc mặt Khương Nhược Ninh lúc nãy à, tức thành gan heo luôn ha ha ha!"

Khúc Hàm cắn môi, thấy Vu Bất Tiện đắc ý hả hê như vậy, cũng không nói gì thêm.

Phía sau, Khương Nhược Ninh không dám tin mà nắm lấy cánh tay Tần Tranh: "Ý gì đây? Vân An thật sự đồng ý ngồi cùng nó hả? Ngồi cùng bàn? Vân An không nhầm đấy chứ?"

Tần Tranh cũng không biết, nhưng cô có thể hiểu được.

Giọng cô thờ ơ: "Như vậy không phải rất tốt sao?"

"Rất tốt?" Vì giận nên giọng Khương Nhược Ninh cực kỳ gay gắt: "Không phải chứ Tần Tranh Tranh! Cậu điên rồi à? Đầu óc có vấn đề hả? Vân An muốn ngồi cùng Khúc Hàm đó! Sao cậu ấy có thể như vậy, cậu ấy không biết người cậu ghét nhất chính là Khúc Hàm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!