Thấy đồ trên bàn, dù Vân An có giả ngốc thì cũng có thể hiểu được ý của Tần Tranh. Mạc Tang Du thấy nàng cười khổ, không nhịn được mà hỏi: "Con không sao chứ?"
Vân An lắc đầu: "Dạ con không sao đâu dì Mạc."
Thật ra nàng đã có linh cảm rồi, chỉ là không dám tin thôi.
Nhưng làm sao mà tin được đây?
Rõ ràng mấy ngày trước, bọn họ còn thân thiết như vậy.
Tại sao Tần Tranh có thể, nói thay đổi là thay đổi ngay?
Nhưng lòng người, chẳng phải là thứ nói thay đổi là thay đổi ngay sao?
Vân An bỗng nhớ lại sự kháng cự và né tránh của Tần Tranh mấy ngày qua, nỗi cay đắng cuộn trào trong lòng. Sau khi đối mặt với tiếng gào thét và cơn giận dữ lúc nãy của Tần Tranh, Vân An giờ đây lại bình tĩnh đến lạ thường.
Nàng còn tưởng rằng mình cũng sẽ tức giận, sẽ nổi nóng, sẽ cãi nhau một trận với Tần Tranh.
Nhưng không hề.
Nàng vô cùng bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức nhớ lại toàn bộ chi tiết trong hai ngày qua khi nàng và Tần Tranh bên nhau. Sự nhún mình nhẫn nhịn của nàng đã không khiến Tần Tranh hồi tâm chuyển ý.
Trước đây Vân An không phát hiện.
Sao nàng hèn hạ đến mức này cơ chứ.
Mạc Tang Du không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng Vân An, cũng không yên tâm lắm. Dù sao Vân An đã uống rượu, lỡ thật sự xảy ra chuyện gì, chắc Vân Thụy sẽ băm cô ra mất! Vì vậy cô mới miễn cưỡng ở lại đây.
Đúng vậy.
Cô vô cùng miễn cưỡng.
Mạc Tang Du vừa lăn trên giường Vân Thụy, vừa nghĩ.
Có nên nhắn tin cho Vân Thụy không nhỉ?
Thôi bỏ đi, tối nay Vân Thụy có nhiệm vụ theo dõi, vừa nãy gọi điện cho cô ấy đã là làm phiền cô ấy rồi, hay là đợi mai hẵng nói vậy. Mạc Tang Du ở trong phòng, cô mở tủ quần áo ra, thấy toàn là quần áo màu đen trắng thì nhếch mép.
Thật nhàm chán.
Cô chán phèo lôi ra một bộ đồ ngủ cài nút, kiểu duy nhất bằng lụa tơ tằm. Mạc Tang Du nhớ không lầm thì đây là quà sinh nhật cô tặng cho Vân Thụy, nó bị treo ở tận trong cùng, ngay ngắn thẳng thớm, ngay cả nếp nhăn cũng không có, nhìn là biết chưa từng mặc qua.
Cô bất đắc dĩ kéo bộ đồ ngủ ra, đi vào phòng tắm.
Khi đến gần phòng Vân An, cô rón rén áp tai lên cửa, bên trong không có chút động tĩnh nào.
Ngủ rồi sao?
Mạc Tang Du định gõ cửa, nhưng lại kiềm xuống.
Tình yêu tuổi trẻ à, thật đẹp đẽ mà cũng thật mong manh. Cô rụt ngón tay lại, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng tắm.
Lúc cửa đóng, Vân An nghe thấy tiếng động, nàng liếc mắt, nghe tiếng nước chảy một lúc rồi nhắm mắt lại. Nàng rất muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trằn trọc mãi đều là chuyện có liên quan đến Tần Tranh. Vân An rất muốn xông vào phòng tắm, bảo Mạc Tang Du chặt một phát cho mình ngất đi.
Mạc Tang Du bước ra khỏi phòng tắm, ánh đèn dưới cửa phòng Vân An đã không còn sáng nữa. Cô tắt đèn phòng khách, ngủ trên giường của Vân Thụy, kéo chăn trùm kín đầu.
Rất—
Mùi rất ẩm ướt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!