Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi!
Tần Tranh nhìn cái hộp gỗ Vân An đặt trên bàn, suýt nữa thì không kiềm chế được cảm xúc. Hai tay cô siết chặt, cơ thể căng cứng. Từ góc độ của mình, Mạc Tang Du nhìn thấy thứ cảm xúc Tần Tranh đang cố sống cố chết kiềm nén, bèn nhíu mày.
Dường như cảm nhận được động tĩnh phía sau, Vân An quay đầu lại. Sau khi thấy rõ là Tần Tranh, nàng cười: "Tranh Tranh."
Tần Tranh đứng cách xa cũng có thể ngửi được mùi rượu trên người Vân An. Vành mắt cô đỏ hoe, đi thẳng đến bên cạnh Vân An. Vân An như muốn khoe công, bưng cái hộp đựng những con hạc giấy vừa gấp xong đến trước mặt Tần Tranh.
Tần Tranh vung tay gạt phăng đi!
Chiếc hộp rơi xuống sàn cái bộp, cả căn phòng lặng ngắt.
Mạc Tang Du tinh mắt liếc thấy vẻ mặt im lặng của hai người, mặt đối mặt với nhau. Cô lặng lẽ lùi về sau nửa bước.
Vân An nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tranh Tranh đừng giận, Tranh Tranh đừng giận mà."
"Đủ rồi đó Vân An!" Tần Tranh nói: "Nhất định phải ép mình nói ra mới được sao?"
Dường như Vân An rất không hiểu vì sao cô giận dữ, nàng nghiêng đầu, ngước lên nhìn cô mãi, ánh mắt thì mờ mịt. Tần Tranh đối diện với ánh mắt ngây ngô của nàng, trái tim như bị xé toạc.
Vân An nhỏ giọng nói: "Vậy tại sao cậu không nói ra?"
"Cậu hỏi mình?" Tần Tranh tức đến bật cười: "Cậu hỏi mình ư? Vậy mình hỏi ai đây?" Cô lay vai Vân An, liếc nhìn cái hộp gỗ nằm trên đất. Vành mắt cô đỏ hoe, tơ máu từ sâu trong mắt trào ra. Tần Tranh không cần soi gương cũng biết mình lúc này trông dữ tợn đáng sợ đến mức nào. Từ lúc trở về đến bây giờ, những cảm xúc mâu thuẫn cứ liên tục giằng xé cô.
Cô đứng trên lập trường của Vân An để suy nghĩ.
Vậy ai đứng trên lập trường của cô?
Tại sao không nói?
Đúng vậy.
Tại sao lại không nói chứ?
Tần Tranh nghĩ mãi cũng không hiểu, cho dù năm đó Vân An phải đi làm chuyện nguy hiểm, vậy báo trước cho cô không được sao? Dù chỉ là, dù chỉ là nhờ Vân Thụy nói với cô?
Không nói một lời, cao chạy xa bay.
Cuối cùng gửi cho cô một lá thư và hai cái hộp.
Tại sao?
Tại sao chứ?!
Cô cũng có biết bao nhiêu tại sao mà!
Ai có thể giải thích cho cô nghe đây?
Vân An còn có thể hỏi thẳng mặt cô, còn cô thì hỏi ai?
Cô còn có thể hỏi ai nữa?
Hỏi hũ tro cốt của nàng sao?
Tần Tranh càng nghĩ càng tức, là nỗi lo lắng suốt quãng đường đến đây lúc nãy, là cơn phẫn nộ đột nhiên dâng lên khi nghe được lời của Mạc Tang Du, giờ đây là cảm xúc không thể kiểm soát được. Vành mắt Tần Tranh đỏ lên. Sau khi trở về, nỗi oán hận tích tụ bao nhiêu năm vẫn luôn bị đè nén, nhưng giờ phút này đã hoàn toàn bùng nổ. Vân An ngẩng đầu, cảm nhận được Tần Tranh sụp đổ, nàng theo bản năng đứng dậy, muốn ôm Tần Tranh, muốn an ủi cô.
Tần Tranh đưa tay đè bả vai nàng lại, ngăn nàng đến gần.
Đầu óc Vân An vốn bị cồn làm cho mê man, lúc này mới tỉnh táo lại một chút. Nàng buông thõng hai tay, cúi đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!