Tần Quế Lan không nghe ra được sự cay đắng trong câu nói đùa của Vân An, nhưng Tần Tranh thì có. Cô cúi đầu, quay lại bàn ăn và nói: "Mẹ, sao mẹ nghe gió tưởng mưa thế. Mẹ gọi cho cô chủ nhiệm lớp tụi con làm gì? Nói với cô là con với Vân An không hẹn hò à?"
Tần Quế Lan bị cô vặn lại: "Mẹ!"
Vân An cũng ngẩng đầu lên, bất giác siết chặt đôi đũa.
Tần Tranh nói: "Vốn dĩ đã không hẹn hò, mẹ không cần phải giận."
Vân An đặt đũa xuống, động tác rất nhẹ nhàng.
Tần Quế Lan nghe được lời nói chắc nịch của Tần Tranh thì sắc mặt mới dịu đi, bà hỏi cô: "Có phải cái đứa tên Khúc Hàm trong lớp con nói không?"
Tần Tranh không trả lời bà.
Tần Quế Lan hỏi Khương Nhược Ninh: "Nhược Ninh con nói xem, có phải con bé đó nói không? Lần nào mẹ đến họp phụ huynh nó cũng nói xấu con, sao đứa con gái này lại độc địa thế!"
Khương Nhược Ninh cười: "Cũng vì Tranh Tranh giỏi hơn nó, nên nó ghen tị thôi ạ. Mẹ nuôi, mẹ nhất định đừng giận, mẹ mà giận là trúng kế rồi đó. Tụi nó cố ý nói những lời như vậy để mẹ giận, rồi về la Tranh Tranh."
Tần Quế Lan nói: "Mẹ mới không la Tranh Tranh, sao mẹ phải la Tranh Tranh chứ?" Bà cũng giống Tần Tranh, cái miệng ngoan cố: "Cho dù Tranh Tranh hẹn hò thật! Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học của con bé, cũng đâu phải là mẹ không chấp nhận được."
Tần Tranh chọc thủng lời nói dối của bà: "Vậy con hẹn hò với Vân An."
"Vậy thì không được!" Tần Quế Lan quay đầu lại, tức tối trừng mắt nhìn cô: "Chọc mẹ con vui lắm hả?"
Tần Tranh nói: "Con có chọc mẹ đâu, con nghiêm túc mà. Chẳng phải mẹ vừa nói chỉ cần không ảnh hưởng tới việc học thì không cấm con hẹn hò sao ạ?"
Tần Quế Lan chọc vào trán cô: "Là không cấm con hẹn hò, chứ không phải bảo con tùy tiện tìm một người để yêu. Với lại, hai đứa con gái sao mà yêu nhau được?"
Tần Tranh nói: "Sao hai đứa con gái lại không yêu nhau được ạ?"
Tần Quế Lan chỉ coi như cô đang nói cùn, bà không nói nên lời: "Biến biến biến! Cả ngày nghĩ cái gì trong đầu thế không biết? Hai đứa con gái yêu nhau, còn chưa nghe bao giờ!"
Khương Nhược Ninh lén liếc nhìn sắc mặt Tần Quế Lan, thấy bà có vẻ nghiêm túc thật thì cũng không dám đùa giỡn nữa, cúi đầu xuống.
Vân An đứng dậy nói: "Dì ơi, vậy con về trước ạ."
Tần Quế Lan nói: "Ừm, mấy lời hồ đồ vừa rồi của Tranh Tranh, con đừng để trong lòng. Nó từ nhỏ đã được chiều hư, đầu óc cũng hỏng rồi."
Tần Tranh nhìn về phía Vân An.
Vẻ mặt Vân An lạnh nhạt, nàng nghe vậy thì cười nói: "Dạ con không để trong lòng đâu dì."
Dường như là đang nói với cô.
Không để cô trong lòng.
Tần Tranh cụp mắt xuống.
Con người thật thú vị.
Luôn muốn trốn tránh và rời đi, nhưng đến khi thật sự có dấu hiệu đó rồi, cô lại không nỡ.
Không nỡ cái gì chứ?
Không nỡ vì chưa hành hạ Vân An đủ sao?
Nhưng Vân An lúc này, lại chẳng làm gì sai cả.
Tần Tranh vò đầu một cái, nói: "Con ăn no rồi, con về phòng làm bài tập đây ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!