Ngoại truyện 14: Trên giường
Vân An đưa mọi người về quê chơi một tuần. Ba ngày đầu tuyết rơi càng lúc càng lớn, khiến cả nhóm chẳng thể ra ngoài hay leo núi được, mấy cô gái đành ru rú trong nhà chơi game, thi thoảng mới đi ra ngoài. Đến ngày thứ hai mặt nước đóng băng, sang ngày thứ ba, thứ tư thì lớp băng đã dày cộm. Sáu người hòa vào đám trẻ con, trượt trên mặt băng. Bị Vân An nắm lấy cánh tay, Tần Tranh hỏi: "Hồi nhỏ cậu cũng chơi như vậy sao?"
Vân An gật đầu.
Hồi nhỏ, thời tiết còn lạnh hơn bây giờ nhiều, nàng và Vân Kính Thư chẳng có việc gì làm, còn cùng nhau đi đắp người tuyết.
Chỉ tiếc là tuyết năm nay không rơi dày như thế, nhưng để đắp một người tuyết thì vẫn dư sức, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi. May mắn thay, thứ họ không thiếu nhất bây giờ chính là thời gian. Tối hôm sau, Khương Nhược Ninh vác xẻng ra bên ngoài sân xúc tuyết. Vì cả nhóm thích sưởi ấm trong sân, nên tuyết trong sân chẳng còn lại bao nhiêu. Khương Nhược Ninh dùng xẻng xúc tuyết gom lại một chỗ, Diệp Dư thì phụ trách lăn cầu tuyết.
Đám trẻ con gần đó nhìn thấy cũng chẳng thèm về nhà ăn cơm, xúm lại giúp các cô một tay.
Tần Tranh thấy có người phụ nữ đến gọi một đứa bé về ăn cơm, cứ nhìn cô chằm chằm.
Nhìn đi nhìn lại mãi.
Tần Tranh bị nhìn đến ngượng, bèn khều Vân An. Vân An quay đầu lại, thấy người kia liền chào: "Dạ con chào thím Ngô."
Thím Ngô vẫn nhìn Tần Tranh, rồi gật đầu với Vân An: "Cô bé này là người yêu của con đó hả?"
Tối hôm Vân An về, hàng xóm láng giềng đang tụ tập ở nhà cắn hạt dưa xem tivi, thì nghe đồn Vân An dẫn người yêu về nhà. Đều là người trong cùng một trấn cả, bảo không tò mò là giả, vừa dò hỏi một chút thì biết được Vân An dẫn người yêu về thật.
Có điều, không ngờ người yêu lại là con gái.
Người truyền tin đó còn cảm thán: "Thành phố lớn đúng là khác hẳn, chọn người yêu cũng khác người ta."
Mọi người:...
Thím Ngô tranh thủ lúc gọi con về ăn cơm để ngắm nghía Tần Tranh. Đúng là một cô gái xinh đẹp, mắt sáng răng trắng, da dẻ trắng trẻo, khi cười lên trông hiền dịu vô cùng. Hèn gì Vân An lại mê mẩn, ai nhìn mà chẳng thấy ưng cái bụng chứ.
Vân An gật đầu: "Dạ, cô ấy là người yêu con."
Tần Tranh ngại ngùng, cũng gọi một tiếng: "Dạ con chào thím Ngô."
"Trời ơi ngoan quá." Thím Ngô cười híp mắt: "Lát nữa thím bảo Tiểu Chiêu mang ít đồ ăn sang nhé, mấy đứa cứ ở nhà đợi."
Vân An gật đầu: "Dạ, con cảm ơn thím."
Thím Ngô cười với hai người rồi quay lưng đi về.
Khương Nhược Ninh đang đắp người tuyết dở, liền sáp lại gần: "Ra mắt phụ huynh rồi hả?"
Tần Tranh liếc cô ấy một cái: "Ra mắt phụ huynh gì chứ."
"Hàng xóm láng giềng cũng coi như người lớn trong nhà mà." Khương Nhược Ninh nói: "Vân An nè, mình thấy hàng xóm chỗ cậu cũng thấu tình đạt lý ghê."
Trông không giống kiểu người hay ngồi lê đôi mách, bàn ra tán vào.
Vân An gật đầu: "Nào giờ các thím ấy rất tốt."
Trong quãng thời gian cuối bà ngoại lâm bệnh, mỗi khi nàng phải đi học, các thím đều tận tình chăm sóc mà chưa bao giờ than phiền. Biết nàng về trễ, họ còn kéo nàng sang nhà ăn cơm cùng.
Diệp Dư có chút hâm mộ: "Tốt thật đó."
Hàng xóm trước đây của cô, những lúc mẹ cô mắng cô thì chỉ biết hùa theo nói vài câu, bảo cô là đồ lỗ vốn, nuôi chẳng được tích sự gì.
Con người với con người.
Thật sự không giống nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!