Tần Tranh ngồi máy bay rồi lại bắt xe cả buổi chiều, đến nhà Vân An còn bận rộn nấu bữa tối, sau đó lại ra ngoài đi dạo, nên sớm đã mệt lử. Mở quà xong xuôi là cô ngủ thiếp đi, đến đồ ngủ cũng là Vân An thay giúp cô. Nghe tiếng hít thở an ổn của Tần Tranh, Vân An cảm thấy vô cùng yên lòng. Nàng ôm Tần Tranh, càng siết chặt vòng tay hơn, mãi đến khi cô thấy không thoải mái, trở mình trong lồng ngực, quay lưng về phía nàng. Lúc này Vân An mới vòng tay ôm từ sau lưng, gác cằm lên bờ vai cô.
Vân An vừa định chợp mắt thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, nàng ngồi dậy, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho Tần Tranh, rồi xỏ dép đi ra ngoài.
Phòng khách không có ai.
Một bóng người mảnh mai đang đứng ngoài sân.
Vân An nhận ra: "Thời Tuế?"
Thời Tuế quay đầu lại, tay cầm điện thoại, trông hơi ngẩn ra. Vân An nói: "Cậu nhìn mình với ánh mắt đó, làm mình còn tưởng cậu đang vụng trộm với ai ấy chứ."
Thời Tuế bị nàng chọc cười, nói: "Mẹ mình gọi."
Vân An gật đầu, bước đến bên cạnh Thời Tuế. Bàn ăn tối ngoài sân vẫn chưa được dọn, thức ăn thừa trên bàn thì đã được mang đi, nhưng vẫn còn vài lon bia uống dở. Thời tiết này đúng là một cái tủ lạnh tự nhiên. Vân An đưa cho Thời Tuế một lon, cũng tự mình mở một lon, nhấp một ngụm. Lạnh buốt.
Chẳng khác gì ăn kem que giữa mùa đông.
Nàng nói chuyện cũng phà ra khói trắng.
Vân An hỏi: "Mẹ cậu biết chuyện Khương Nhược Ninh à?"
Thời Tuế lắc đầu.
Vân An liếc nhìn Thời Tuế.
Kiếp trước, hồi còn đi học, nàng chỉ biết Thời Tuế học rất giỏi, nhưng hai người cũng ít khi qua lại. Khi đó, vòng tròn xã giao của nàng rất hẹp, cả ngày ngoài học hành ra thì chỉ quấn lấy Tần Tranh. Sau này, trong khoảng thời gian đi theo Tần Tranh, nàng cũng có gặp Thời Tuế vài lần. Có lần Thời Tuế mời Tần Tranh và Khương Nhược Ninh ăn cơm, nàng còn thấy ghen.
Vì Khương Nhược Ninh nói: "Cậu xem, có phải Thời Tuế có ý với cậu không?"
Tần Tranh đảo mắt.
Nàng cũng đảo mắt y hệt.
Giờ nghĩ lại.
Có lẽ người mà Thời Tuế thích lúc đó là Khương Nhược Ninh?
Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán của nàng thôi.
Nếu thật sự là vậy.
Thời Tuế lúc đó quá là oan ức.
Thời Tuế nghe người bên cạnh cười thì quay đầu lại. Vân An nhấp một ngụm bia, nhún vai: "Cậu thích Khương Nhược Ninh từ lúc nào?"
"Mình á?" Thời Tuế không biết sao chủ đề lại lái sang đây. Cô nghĩ một lát: "Thật ra, mình cũng không biết chính xác là từ khi nào nữa."
Thậm chí ban đầu, cô còn không biết đó là rung động.
Vân An dường như đồng cảm, nàng gật đầu, nâng lon bia lên cụng với Thời Tuế. Tiếng lon va vào nhau nghe trong trẻo. Vân An hỏi: "Mẹ cậu gọi điện là để bắt cậu về sao?"
Thời Tuế nói: "Không phải, nhưng chắc là mẹ nghi mình đang hẹn hò."
Dù Thời Tuế đã ra sức che giấu, nhưng có rất nhiều manh mối không thể xóa nhòa được. Lần trước mẹ cô mở cửa phòng bảo cô ra ngoài, cô đang gọi video với Khương Nhược Ninh. Lúc mẹ vào, Thời Tuế giật mình, vội vàng tắt video. Mẹ cô buồn cười: "Con làm gì mà căng thẳng vậy? Đang nói chuyện với ai đấy?"
Cô đáp: "Dạ là bạn."
Mẹ cô hiển nhiên không tin. Lần này đi du lịch, mẹ cô đích thân tiễn cô ra sân bay, thấy đi cùng đều là bạn học quen mặt hồi lớp 12, lại toàn là con gái, mẹ cô mới yên tâm. Vừa nãy gọi điện tới, bà cũng đòi mở video, bảo cô cho xem trong phòng. Thời Tuế mở video lên, còn nói là mình ngủ chung phòng với bạn học, không tiện làm phiền. Cô không cho mẹ nhìn Khương Nhược Ninh, nhưng đã cho bà xem trong phòng, hai chiếc vali đều là quần áo và túi trang điểm của con gái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!