Trước khi đến xem phim, Vân An thật sự cho rằng Thời Tuế là người tài cao gan lớn, ít nhất là kiểu người sẽ không sợ, ai ngờ cô ấy còn nhát hơn cả Tần Tranh. Cuối cùng Vân An cũng hiểu tại sao Thời Tuế nhất định đòi có người đi xem phim chung rồi, cô ấy mà xem bộ phim này một mình, e là không tài nào xem nổi.
Vân An tò mò: "Tối về nhà, cậu ngủ không sợ à?"
Tần Tranh thì rất sợ.
Trước đây, Tần Tranh xem mấy bộ phim kinh dị không quá đáng sợ, tối đến đều bắt Vân An phải nói chuyện hoặc nhắn tin cùng, cứ nhất quyết phải dỗ cho cô ngủ thiếp đi. Thời Tuế hạ giọng: "Không sao, mình ngủ chung với em gái."
Vân An:...
Thời Tuế có em gái ngủ cùng.
Vậy Tần Tranh thì sao?
Vân An liếc thấy Tần Tranh đang nheo mắt, nhìn màn hình qua khe mắt. Khi xuất hiện cảnh máu me kinh dị, Tần Tranh nhíu mày, nhắm nghiền mắt lại, vô cùng thành thạo.
Vân An đứng dậy, hai người bên cạnh lập tức trông mong nhìn nàng.
Nàng bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống lại.
Tình tiết phim quả thật cũ rích, kỹ xảo không tệ, bối cảnh quay cũng khá kỳ dị đáng sợ, đặc biệt là hiệu ứng âm thanh cứ quanh quẩn bên tai. Vân An thấy lúc ra khỏi rạp chiếu phim, mặt Tần Tranh đã trắng bệch.
Sợ tới nỗi trắng bệch.
Giống hệt vẻ mặt tái nhợt tối hôm qua, lúc cô từ nhà vệ sinh lao ra rồi ôm chầm lấy nàng.
Vân An hơi đau lòng, hỏi Tần Tranh: "Hay là chúng ta đi dạo gần đây cho khuây khoả nhé?"
Tần Tranh chưa kịp mở lời thì Thời Tuế đã nói: "Các cậu ăn cơm chưa? Chưa ăn thì chúng ta đi ăn đi?"
Vân An nhìn Tần Tranh.
Tần Tranh gật đầu.
Thời Tuế chọn chỗ, ngay quán cơm niêu cạnh rạp chiếu phim. Sau khi họ ngồi xuống, Vân An đi lấy điện thoại. Tần Tranh ngồi cạnh cửa sổ, khóe mắt liếc thấy Vân An chạy lon ton đến tiệm sửa điện thoại. Không lâu sau, bóng nàng lại đi ra.
Tần Tranh cúi đầu.
Thời Tuế hỏi Tần Tranh: "Cậu ăn gì? Sườn heo hay lạp xưởng?"
Tần Tranh nói: "Sườn heo đi."
Thời Tuế gật đầu, lại hỏi: "Không biết Vân An ăn gì ta."
Tần Tranh nói: "Giống mình."
Lời vừa nói ra cô đã cắn môi, Thời Tuế không nghi ngờ gì, vui vẻ gọi ba phần cơm. Tiền vé xem phim là Thời Tuế mời, bữa cơm này đương nhiên là Tần Tranh mời, mặc dù Thời Tuế nói không cần. Tần Tranh biết điều kiện gia đình Thời Tuế không tệ, ba mẹ làm việc ở cơ quan nên lương khá cao. Thời Tuế bây giờ học thêm là mời gia sư riêng, tiền sinh hoạt cao hơn bọn họ một khoảng lớn, nhưng không thể vì tiền sinh hoạt của Thời Tuế cao mà lợi dụng cô ấy được.
Tần Tranh giành trả tiền trước Thời Tuế, Thời Tuế nói: "Cậu thật là..."
Thời Tuế bĩu môi, trong lòng vui như nở hoa.
Ai mà không muốn kết giao vài người bạn thật lòng chứ. Bạn cùng bàn và bạn học trước đây của Thời Tuế, có một bộ phận là công khai ăn bám tiền sinh hoạt của cô, còn một bộ phận thì ngấm ngầm. Thật ra trong lòng cô đều biết rõ, chỉ là không nói thẳng ra mà thôi.
Nhưng Tần Tranh thì khác, Tần Tranh chưa bao giờ lợi dụng cô cả.
Cho nên cô rất thích ở cùng Tần Tranh.
Mỗi lần chia chỗ ngồi, chỉ cần có cơ hội, cô đều tìm đến Tần Tranh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!