Tần Tranh rất hận. Cô hận chính mình, hận chính mình đến tận bây giờ vẫn bận lòng vì từng hành động cử chỉ của Vân An. Cô gạt tay Vân An ra, quay đầu đi, cổ họng như bị nhét bông, nuốt không trôi mà nhổ cũng chẳng ra, không thể thốt nên lời.
Vân An đối diện với đôi mắt rưng rưng của cô, động tác khựng lại. Tay Vân An bị gạt đi, Tần Tranh không dùng nhiều sức, nhưng nàng lại cảm thấy rất đau. Mu bàn tay đau, cổ tay đau, cánh tay càng đau hơn. Cơn đau lan vào tận xương tủy, cả người nàng đứng bất động tại chỗ.
Nhà sách phía đối diện có tiếng vọng ra: "Nè, cô bé, sách với thẻ của em này!"
Tần Tranh hoàn hồn, quay đầu đi ra ngoài. Cơ thể Vân An phản ứng nhanh hơn cả não, cái ô vẫn luôn che trên đầu Tần Tranh. Đến cửa, Tần Tranh mới nói: "Xin lỗi ạ."
Nhân viên cửa hàng lẩm bẩm: "Sao thế em?"
Tần Tranh đáp: "Vừa rồi có chút chuyện ạ."
Nhân viên cửa hàng gật đầu, cũng không nói gì thêm. Tần Tranh ôm sách quay người lại, thấy Vân An đã cầm lấy cái ô kia. Cô đưa tay định nhận lại, nhưng Vân An không đưa cho cô. Tần Tranh ngước mắt lên, Vân An vẫn có thể thấy vành mắt đỏ hoe và hơi nước sâu trong mắt cô.
Lần này, Vân An không hỏi Tần Tranh tại sao nữa, dù sao thì mấy ngày nay, những câu hỏi của nàng, Tần Tranh chưa từng trả lời một lần nào.
Tần Tranh thấy Vân An không đưa ô, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Vân An tiến lại gần Tần Tranh một bước, giương ô che trên đỉnh đầu cô. Tần Tranh thấy Vân An đến gần, cô nhoài người định lấy cái ô ở tay kia Vân An, ánh mắt khẽ lướt qua, thấy bờ vai đến sau eo nàng đều đã ướt sũng. Vân An mặc đồ tối màu, cô đứng gần mới thấy những vệt nước thấm ướt trên áo.
Tần Tranh ngẩng đầu, cái ô vẫn luôn nghiêng về phía cô.
Cô không nhớ mình đã bao nhiêu lần nghe câu "Tình yêu là chiếc ô nghiêng". Giờ phút này, nó đã được cụ thể hóa.
Trớ trêu thay, lại đúng vào lúc này.
Tần Tranh không giành cái ô kia với Vân An nữa, mà đứng thẳng người dậy, đẩy nhẹ cái ô đang nghiêng về phía mình sang phía Vân An một chút. Dưới tán ô, hai người nhìn nhau, Tần Tranh cúi đầu: "Điện thoại sửa xong rồi à?"
Vân An nói: "Chưa, mình vừa đi vệ sinh."
Tần Tranh gật đầu.
Vân An vẫn không nhịn được, hỏi cô: "Sao cậu lại ra đây?"
Tần Tranh thành thật đáp: "Tìm cậu."
Tìm nàng, nên bất chấp tất cả, quên cả việc mang ô sao?
Vì câu trả lời này của Tần Tranh, tim Vân An đập nhanh mấy giây, niềm vui khó tả vỡ òa. Thái độ lúc tốt lúc xấu của Tần Tranh khiến nàng như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc thì lên trời, lúc lại xuống đất. Giờ phút này, trái tim nàng như đang ngâm mình trên mây, nhẹ bẫng.
Vì tim đập quá nhanh, giọng nàng cũng trở nên mềm mại: "Không cần tìm mình đâu, mình về ngay mà."
Tần Tranh nghe câu nói này của nàng, khẽ cười.
Hai người đứng đối diện nhau, từ trong nhà sách vọng ra tiếng gọi: "Tranh Tranh! Vân An!"
Giọng nói rất quen tai, Tần Tranh ló đầu qua vai Vân An, trông thấy Thời Tuế đang đứng ở cửa.
Thời Tuế thấy ánh mắt cô nhìn sang, vẫy tay chào.
Tần Tranh cũng cười.
Vân An quay người lại, Thời Tuế cười nói: "Đúng là hai cậu thật này, đang làm gì thế?"
Tần Tranh nói: "Ra ngoài mua ít sách."
Thời Tuế nói: "Mình cũng vậy." Cô ấy ngáp: "Buồn ngủ chết mất, hai cậu mua xong chưa?"
Tần Tranh gật đầu: "Mua xong rồi, nhưng cậu ấy vẫn đang đi sửa điện thoại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!