Chương 23: Đỏ mắt

Vân An nói xong câu đó thì ngước mắt nhìn Tần Tranh. Tần Tranh im lặng giây lát, rồi chớp mắt. Vừa nãy, nếu không phải Vân An chọc cô thì có lẽ cô đã ngủ thiếp đi rồi. Rõ ràng uống thuốc cảm, mà lại giống như thuốc ngủ, hiệu quả tốt lạ thường, vừa chạm vào gối là hai mí mắt đã díu lại. Tối qua Tần Tranh thức đến hơn 1 giờ mới ngủ, nhưng cơn buồn ngủ cũng không mãnh liệt đến thế.

Ý thức cô hỗn loạn, phản ứng cũng không nhanh nhạy như thường ngày.

Tần Tranh nhìn Vân An, có chút mơ hồ, dường như không hiểu Vân An đang nói gì.

Vân An hỏi: "Có phải cậu buồn ngủ rồi không?"

Tần Tranh cứng miệng: "Không có."

Vân An cong môi: "Vậy cậu lặp lại lời mình vừa nói xem nào."

Tần Tranh nói: "Cậu vừa nói gì?"

Vân An nói: "Mình muốn ôm cậu."

Tần Tranh nhíu mày: "Ôm mình?"

Vân An nghe thấy hai chữ này liền lờ đi giọng nói hoài nghi của Tần Tranh, dang hai tay ra, nhoài người về phía trước, đưa tay ôm Tần Tranh. Tần Tranh sững người một giây, cô hoàn hồn, vội vàng muốn thoát khỏi cái ôm của Vân An. Nhưng Vân An không đồng ý, nàng vẫn như vừa rồi, dùng cả tay lẫn chân kìm chặt Tần Tranh. Tần Tranh bị Vân An ôm đến mức không thở nổi, cô đập mạnh vào vai Vân An, hét: "Buông!"

"Buông ra!"

Vì đang sốt nên Tần Tranh chẳng có chút sức lực nào, nói năng cũng yếu ớt. Vân An nghe vậy lại càng ôm chặt, còn chặt hơn cả lúc nãy Tần Tranh ôm nàng, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Dường như.

Dường như là cảm giác tìm lại được thứ đã mất.

Thứ cảm xúc đó quá mãnh liệt, Vân An không kiểm soát được lực tay, ôm chặt đến mức Tần Tranh muốn mắng người!

Tần Tranh bất mãn giãy ra khỏi vòng tay Vân An, nói: "Cậu muốn siết chết mình à?"

Vân An lập tức buông lỏng tay, Tần Tranh thở phào một hơi.

Hai người nằm song song, Tần Tranh áp mặt vào gối. Giọng Vân An dè dặt: "Xin lỗi cậu, Tranh Tranh."

Tần Tranh trợn mắt.

Ai thèm để ý đến Vân An chứ.

Vân An thấy Tần Tranh không đáp lại, không nhịn được quay đầu nhìn cô. Tần Tranh nghiêng mặt đi, xoay người, để lại cho Vân An một bóng lưng. Tấm lưng cô gầy, mảnh khảnh.

Trước đây vào cuối tuần, phần lớn thời gian họ đều ở trong phòng Tần Tranh, hiếm khi, rất hiếm khi ở phòng nàng. Đa phần là những lúc Tần Tranh muốn ăn thứ gì đó mà Tần Quế Lan không cho ăn, cô sẽ kéo Vân An lén lút sang nhà nàng. Có mấy lần làm xong đề kiểm tra, Tần Tranh buồn ngủ, nằm trên giường nàng. Nàng làm xong đề, vừa quay đầu lại liền thấy bóng lưng nằm nghiêng của Tần Tranh.

Có đôi khi nắng vừa đẹp, ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ vào phòng, một nửa phủ lên người Tần Tranh, một nửa rơi trên người Vân An.

Sâu trong lòng Vân An dâng lên cảm giác bình yên đã lâu không có.

Nếu không phải sợ Tần Tranh giận, nàng còn muốn ôm thêm một cái nữa.

Vân An cố nén rung động, ngồi dậy dựa vào đầu giường, tiện tay lấy một cuốn sách trên bàn Tần Tranh. Đó là cuốn sách hôm qua Tần Tranh lấy trong cặp nàng về, trên trang sách vẫn còn vệt nước loang lổ. Đây là một cuốn sách cũ, gáy sách sắp bung chỉ. Vân An nhớ lại dáng vẻ Tần Tranh ôm khư khư không buông tay thì thấy buồn cười, cúi đầu lật một trang.

[A!

Lạnh quá! Lạnh quá!]

[Thế này đỡ hơn chút nào không?]

Hai thân thể mềm mại ôm chặt lấy nhau, nhiệt độ tăng vọt do ma sát...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!