Chương 22: Ôm mình

Vân An không biết sao Vân Thụy nhìn ra được, nhưng nàng biết rằng, Vân Thụy đang vui cho nàng.

Vui vì nàng và Tần Tranh ở bên nhau.

Vân An từng nghĩ tới việc nói cho Vân Thụy biết, chừng nào thi đại học xong, nàng còn muốn nói cho chị nàng vào lần gặp mặt sau. Bây giờ bị Vân Thụy vạch trần trước, Vân An cố gắng ổn định cảm xúc, nhưng vẫn có chút ngại ngùng. Nàng tắm xong liền nằm sấp trên giường, định nói chuyện này với Tần Tranh, nhưng cầm điện thoại lên mới phát hiện màn hình đen ngòm, làm cách nào cũng không mở lên được. Có lẽ là do hôm nay trời mưa nên bị vào nước.

Vân An lắc lắc điện thoại, đặt sang một bên, muốn nhìn về phía phòng Tần Tranh qua cửa sổ, nhưng góc độ không phù hợp, chỉ thấy cả một vùng sáng trên mặt đất, bị mưa táp vào làm rối loạn.

Tần Tranh lại làm xong một bộ đề thi nữa, cô co hai chân, dựa vào lưng ghế, theo thói quen lần mò điện thoại rồi mở WeChat lên. Trong lịch sử trò chuyện có rất nhiều nhóm chat, lớp, hội học sinh, còn có nhóm nhỏ buôn chuyện mà Khương Nhược Ninh kéo cô vào. Tin nhắn của Khương Nhược Ninh nhảy lên trên cùng, trong ba người được Tần Tranh ghim lên đầu, cô ấy là người nói nhiều nhất.

Khương Nhược Ninh:[Mình hỏi thăm giúp cậu rồi, gia cảnh Trần Dũng cũng được, chủ yếu là nhân phẩm tốt, nghe nói thầy cô đều khen cậu ta ngoan đó.]

Tần Tranh trợn mắt.

Ai cần cậu hỏi thăm chứ!

Cô trả lời Khương Nhược Ninh:[...]

Khương Nhược Ninh:[Sao thế? Ghen à? Đã kêu cậu đối xử tốt với Vân An một chút rồi mà, không thôi bị người ta cướp mất đó.]

Tần Tranh:[Cướp mất thì kệ.]

Khương Nhược Ninh:[Bị cướp rồi có mà cậu khóc.]

Tần Tranh ấn chặt điện thoại.

Sau khi Vân An rời đi, cô thật sự đã nghĩ Vân An thay lòng đổi dạ, khóc lóc một khoảng thời gian dài.

Nhớ lại.

Những ngày tháng đó vẫn như những chiếc gai đâm vào da thịt, vào tận trong tim. Tần Tranh nhắm mắt lại, thoát khỏi khung chat với Khương Nhược Ninh, ngay dưới đó là khung chat với Vân An.

Cô nhấn vào.

Hai ngày nay gần như là không nói chuyện, Vân An gửi cho cô mấy tin nhắn nhưng cô đều không trả lời. Lướt lên trên, lịch sử trò chuyện toàn là những đoạn rất dài, cô là người gửi nhiều hơn.

Tần Tranh không nhớ mình trước đây cũng là người lắm lời như vậy.

[Mang cho mình một gói kẹo quýt nha.]

[Kẹo quýt ngọt lắm, cậu đang ho mà, không được ăn đồ quá ngọt.]

Còn nghiêm khắc hơn cả mẹ cô.

[Sáng nay ăn cái bánh bao kia, cậu có thấy nó nhiều dầu không, mình sắp tiêu chảy rồi.]

[Cậu bị cảm, ảnh hưởng đến đường tiêu hóa nên mới bị tiêu chảy.]

[Không phải đâu, là do cái bánh bao đó quá nhiều dầu! Cậu không tin thì mình đánh rắm cho cậu nghe!]

Tần Tranh nghiến răng.

Trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Sao lại có thể gửi tin nhắn như này?

Tần Tranh dùng sức ấn vào tin nhắn, muốn thu hồi, nhưng chỉ thấy nút xóa.

Cô im lặng hai giây, cuối cùng vẫn không xóa.

Tiếp tục lướt lên trên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!